F*ckBoi Tầng Trên

Chương 57: - Kinh Dị


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Armando rời đi trên con xe bóng bẩy khó chịu kia, hắn vẫn không quên ném lại cho tôi một ánh nhìn khinh bỉ đầy ẩn ý. Nếu như không có họ Harte ở đấy giữ tôi lại, chắc tôi đã bổ nhào đến vặn đầu gã ra. Đúng là chỉ tới những lúc khó khăn mới nhìn ra được bản chất thật sự của ai đó.

Dọn dẹp nốt mớ mảnh vụn kính thì tôi đi lên phòng Janice, để cho khỉ đột ở dưới đem rác đi vứt vào thùng rác chung ở sau tòa nhà. Lúc lên đến nơi, tôi đã nhìn thấy cô ả đang nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sofa với một cốc nước xanh lè khác trong tay, nhưng cốc nước này đang bốc khói nhè nhẹ, hẳn phải là nước trà chứ không phải thứ nước đầm lầy ban nãy. 

“Thế hắn ta đã nói gì?” tôi dợm ngồi xuống đối diện cô ả, lẩm bẩm hỏi. 

“Anh ta giải thích rằng không có chuyện gì hết.” Janice nhấp môi vào cốc trà, nói nhàn nhạt. 

“Thế mày đã nói gì?” đúng như tôi dự đoán, tên đàn ông bẩn thỉu kia đương nhiên là chỉ đến để bịa ra một câu chuyện khác để lấp liếm sự thật mà thôi. Tuy nhiên tôi không thể đoán được Janice đang nghĩ gì.

“Tao không tin cho lắm. Hồi trước tao đã từng nghi ngờ rồi.”Janice lắc đầu, tiếp tục uống thêm trà. 

“Mày có muốn tao xác nhận với bên khách sạn-” tôi biết là lời đề nghị của mình thật sự chẳng hề nhạy cảm với tình cảnh chút nào, nhưng đâu còn cách nào khác để xác nhận đâu.

Ả xua tay, nói nhàn nhạt”Khỏi, tao không có nhu cầu nghe thêm về những chuyện như thế.”

“Thế bây giờ mày muốn làm gì?” tôi có nên cảm thấy ngạc nhiên trước phản ứng vô cùng bình tĩnh này của Janice không đây?

“Tao-“

“Này tôi đã dọn xong đống phế thải dưới nhà-” chưa nghe được ý gì thì cái đầu tóc nâu hạt dẻ của khỉ đột đã thò vào cửa nhà Janice.

“Anh có thể vui lòng chờ tôi dưới nhà không? Anh có thể thấy là chúng tôi đang bận nói chuyện mà?” tôi ngẩng lên, ném cho gã một cái lườm. Kể cả là khi đã tỏ ra vô cùng có ích thì Jack Harte vẫn luôn biết cách chọc tức điên người khác vậy.

“Urgh, fine.” khỉ đột quay đầu đi ra, lầm bầm.

Janice nhìn chỏm đầu lòa xòa của người rừng biến mất khỏi cửa, nói thầm”Cần gì phải gay gắt vậy không, anh ấy vẫn là bạn trai mày mà?” 

Tôi chớp mắt, lắc đầu “Ừm, thật ra quan hệ của bọn tao không hẳn là yêu đương.” 

Tôi quyết định thú nhận với Janice, chủ yếu vì tôi cảm thấy hôm nay tôi bị bắt phải biết hơi nhiều chuyện về ả và Armando, nên tôi cảm thấy mình cũng cần phải chia sẻ thứ gì đó. 

“Gì cơ?” ả ngạc nhiên hỏi. 

“Để khi khác tao kể cho. Quay lại chuyện Armando đi, mày định làm gì?” 

Nhưng Janice lại tiếp tục bị ngắt lời bởi tếng nhạc chuông Titanium. Từ bên kia bàn tôi có thể nhìn thấy được màn hình điện thoại của Janice. 

Chloe. 

“No sh*t.” Tôi buột miệng, liếc nhìn Janice. Ả cũng sững sờ ngó tên trên điện thoại rồi nhìn tôi”Đấy có phải..”

“Ừ, chính là cô ta.” Janice gật đầu, khẳng định sự nghi ngờ của tôi. 

“Cô ta gọi để làm gì? Xin lỗi thay tên điên kia à?” tôi hỏi. 

Armando vừa đi thì Chloe trong lời đồn cũng đã sốt sắng gọi điện đến, chuyện này mà bình thường thì tôi sẽ đi đầu xuống đất. Nếu như họ thật sự trong sáng, tôi nghĩ là cô nàng tên Chloe kia sẽ chẳng cần phải vội vàng liên lạc để giải thích làm gì cả, kể cả là trên danh nghĩa bạn bè. 

“Chịu.” Janice lắc đầu.

“Tao cảm thấy việc này chẳng có cái mẹ gì là bình thường cả. Anh ta vừa rời khỏi thì cô này đã gọi đến, như thế nghe giống có tật giật mình hơn là thật sự quan tâm đến mày.” tôi nói, nhìn chiếc điện thoại trên bàn vẫn chưa dừng rung sau khi Janice tắt chuông đi. 

“Tao không biết có nên nghe không.” Janice ngó tôi, do dự nói.

“Nghe đi, xem cô ta muốn nói cái gì.” trong bụng tôi lại có cảm giác hơi khó chịu về cô gái kia. Có một sự quen thuộc , nhưng không hề dễ chịu chút nào.

Sau một hồi phân vân, Janice cũng bắt máy và bật loa ngoài lên để tôi có thể nghe được “Hello?”

Giọng nữ hơi eo éo, cao hơn cả giọng Heather, văng qua từ đầu dây bên kia, ra vẻ rất vội vàng. 

[Janice? Chloe đây, tớ mới nghe về chuyện vừa xảy ra-]

Không hiểu sao trong đầu tôi lại có sự liên tưởng giữa Chloe này và cô em gái có bệnh Charlotte nhà Jack Harte. Có thể là tên của cả hai đều bắt đầu bằng cụm Ch? Hay là có gì khác?

“Cô gọi đến cho tôi làm gì? Armando đã kể với cô hả?” Janice lạnh lùng đáp lại.

[Nghe này, Janice. Tớ gọi đến không phải là để phủ nhận.] giọng nữ bên kia chầm chậm nói.

WHAT. THE. F*CK? 

“Gì cơ?” giọng Janice lập tức run rẩy đáp lại, mặt cô ả cũng tràn đầy vẻ không thể tin vào tai mình.

[Ý của tớ là tớ và Armando có qua lại với nhau, hôm qua không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Nhưng anh ấy cũng rất yêu cậu, tớ biết chắc chắn điều đó, thế nên cậu thử nghĩ xem, chúng ta hoàn toàn có cách để thỏa thuận việc này để vừa lòng cả đôi bên-]

Cái **** nó, tôi có vừa nghe nhầm không?

“CÔ BỊ ĐIÊN À?” Janice gào lên, và cả người tôi thì sởn đầy da gà. Sự liên hệ với Barbie tóc vàng thần kinh trong đầu tôi ngày càng rõ hơn, cảm giác này không thể nào nhầm được.

[Nghe này, với gia thế như vậy, cậu thật sự tin là Armando sẽ chịu để cho bản thân mình chỉ có đúng một người phụ nữ trong đời à? Tại sao cậu không nghĩ là cậu và tớ có thể hợp tác với nhau để giữ chặt anh ta?] 

Chloe bên kia vẫn tiếp tục thao thao bất tiệt như đang thuyết giảng thứ gì đó vô cùng thần thánh chứ không hề ghê tởm chút nào cả. Còn tôi thì cảm thấy hoặc thế giới mình đang sống chỉ ngày càng thêm những điều đen tối bẩn thỉu chứ chẳng có ánh sáng quái nào cuối đường hầm cả; hoặc là trong thứ nước xanh lè ban nãy Janice đã bỏ thứ chết tiệt gì đó vào và tất cả những điều tôi vừa chứng kiến cũng như mới nghe thấy đây đều là do đầu tôi ảo tưởng ra vậy.

“Không, cô có thể giữ lấy mà dùng. Nếu Armando mà ở đấy, bảo với anh ta đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!” 

Janice vứt toẹt cái điện thoại lên bàn, trên mặt không còn chút vẻ tan nát sụp đổ như khi nãy, thay vào đó là vô cùng khiếp sợ và ghê tởm. Cô ả nhìn tôi, tôi đoán là trên mặt tôi cũng đang biểu lộ ra sự khiếp đảm chẳng kém. Bụng tôi quặn lên, miệng đầy cảm giác dịch vị chua lòm đang đẩy lên. 

Câu chuyện phản bội này vừa có một cú đổ đèo khét lẹt thẳng xuống hướng đa ái đen tối mà không ai trong chúng tôi có thể ngờ đến được. Thậm chí, bản thân tôi còn có cảm giác là tất cả những chuyện kinh khủng ở vế trước về sự phản bội của Armando còn không nặng đô như thế này. 

.

“Cái gì cơ?” Jack Harte quay đầu sang trợn mắt nhìn tôi, mặt gã tràn đầy vẻ không tin được.

“Ừ, tôi cũng có phản ứng như thế khi nghe thấy mấy câu nói đó.” tôi vớ lấy ly nước nóng trước mặt để tu một ngụm, cố gắng không nghĩ tới việc ban nãy mình suýt trào ngược lên bàn trà nhà Janice. 

Không hiểu buồn nôn vì bị khiếp sợ liên tục có ảnh hưởng đến tuổi thọ của con người không nhỉ. 

Đưa một tay lùa vào tóc, khỉ đột nói “Man, tôi nghĩ là mình đã chứng kiến kha khá chuyện điên rồ, nhưng mà cái này, wow-“

“Ừ, quá kinh khủng..” tôi đồng tình, tôi cũng nghĩ là mình đã được biết khá nhiều thứ mà tôi ước gì tôi không biết còn hơn, nhưng hôm nay lại có thêm một chuẩn mực nữa cho sự đen tối. 

Tôi và người rừng đang đứng bên ngoài cửa hàng tiện lợi trên đường đi từ bãi đỗ xe hơi về tòa nhà thuê. Ban nãy, sau khi tạm thời hoàn hồn, tôi gọi điện cho cô em họ của Janice, nhờ cô nàng đến đón Janice về ngủ tạm ở đấy qua đêm vì ả đương nhiên không thể nào ngủ trong căn nhà không có cửa sổ được. Hơn nữa, đội sửa chữa cũng không thể làm đêm được nên cô ả chỉ có thể đi ngủ nhờ. Nhà tôi khá xa, cũng không đủ rộng rãi để mà chứa cả hai người, sofa thì càng không phải là nơi dễ chịu để ngủ. Jack Harte khỉ đột làm được không có nghĩa là Janice có thể.

Tất nhiên là tôi đã phải tốn mất gần chục phút để giải thích thần tốc về mọi chuyện cho Lisa, ngoại trừ cái chi tiết đen tối kia. Cả tôi và Janice đều cư xử như thể cuộc điện thoại bị nguyền rủa kia chưa hề xảy ra vậy. Về Heather và Jeanne tôi đặc biệt không muốn đối phó thêm vào tầm đêm muộn này nữa vì nó chắc chắn không chỉ đơn giản là một cuộc gọi nhóm hay vài tin nhắn, mà tôi thì có quá đủ tương tác với con người trong một ngày rồi. 

Cuối cùng thì khỉ đột lại lái xe đưa tôi về, gió đêm tương đối lạnh nên tôi đã mò vào cửa hàng tiện lợi để lấy ít nước nóng. Bây giờ mới chỉ hơn 10 giờ tối, nhưng sau một loạt sự kiện hành hạ trí não ban nãy thì tôi lại có cảm giác rất muộn và rất mệt mỏi rồi.

“Mà không hiểu sao tôi cảm thấy cô gái kia có cái gì đó rất giống với em gái anh, Jack.” uống thêm một ngụm nước nữa, tôi nói. 

Người rừng lúc này đang lọ mọ châm thuốc, gã lập tức nhăn mày khó chịu “Đừng điên, Charlotte không phải em gái tôi.”

“Ý tôi là cái năng lượng mà cô nàng kia tỏa ra ấy, nó cũng điên rồ không cần coi luân thường đạo lý là cái gì ấy.” tôi nói, vô cùng chắc chắn về sự liên hệ của hai cô gái này. 

“Well, cô có muốn tôi check xem Deidre có đứa con rơi nào khác không?” phì một hơi khói ra, gã hỏi tôi đầy châm chọc. “Có tìm ra được thì cũng chẳng thể giải quyết được chuyện này cho bạn của cô đâu, chỉ phức tạp thêm thôi.”

“Urgh, tôi chỉ đang nói chuyện suy luận thôi, anh có cần phải giãy nảy lên thế không?” tôi bĩu môi.

Người rừng chẳng trả lời nữa, chỉ nhả khói thuốc ra làm vẻ mặt chống cự. Tôi cũng không rảnh để phản ứng lại, vì thế chúng tôi tiếp tục rơi vào im lặng. Vì gió tương đối mạnh nên làn khói thuốc mùi cherry cháy của gã không vấn vít quanh người rồi mới lờ đờ bay lên nữa mà tung xòe tán loạn theo hướng gió thổi.

Không hiểu sao cảm giác của tôi với thời gian phía trước bỗng trở nên vô cùng bất định, chơi vơi. Giống như ngày tốt nghiệp đại học ra trường mà không có lời mời làm việc nào trong tay vậy. Đáng lẽ ra khi tôi giải quyết được vấn đề to lớn là đưa tin cho Janice xong thì tôi phải cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng không. Tôi biết là tôi đang tưởng tượng hơi quá, vì người đáng lẽ phải cảm thấy chơi vơi bất định phải là Janice mới đúng. Nhưng tôi biết chuyện này cũng sẽ gây ảnh hưởng tới mình không ít thì nhiều, đơn giản chỉ là vì Janice vẫn là bạn tôi, những lúc khó khăn như thế này mới cần ở bên cạnh nhau. 

“Cám ơn, Jack” đi bộ lên đến trước cửa phòng mình tôi mới lên tiếng cảm ơn khỉ đột.

“..vì hôm nay.”

Những việc gã đã chịu khó trải qua cùng tôi hôm nay nếu tính toán rõ ràng thì một lời cảm ơn không thể nào là đủ. Nhưng hôm nay muộn rồi, chút sức thừa của tôi cũng chỉ còn có vậy thôi.

Khỉ đột không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn xuống tôi. Vóc dáng cao lớn của gã chắn tối cả một khoảng không gian khỏi ánh đèn vàng nhờ nhờ. Nhưng không vì thế mà đôi tròng mắt nhạt màu kia bớt đi tí cảm giác muốn xuyên thủng đối phương chút nào. Đấu mắt mất một lúc thì tôi bắt đầu thấy mỏi cổ và khó hiểu. Liệu tên người tối cổ này có đột nhiên bị chập mạch hay không nữa, cứ đứng ngó mình nửa đăm chiêu nửa ngớ ngẩn là cái kiểu gì thế?

“Này, JackJack? Anh không sao chứ?” Lạy trời xin ông đừng bày thêm một kẻ điên lên cơn cho con dọn đêm nay nữa, Janice và Armando là đã quá mệt mỏi rồi.

“Nếu không có việc gì thì tôi vào trước đây-”  Không thể tiếp tục đấu mắt nữa, càng nhìn mắt người rừng tôi càng cảm thấy vô cùng quái lạ. Ẩn ẩn trong tia nhìn bình lặng của gã là thứ gì đó vô cùng mãnh liệt, cũng có thể nói là điên rồ đi. Và nó khiến tôi cảm thấy không hề thoải mái chút nào, nếu không phải là hơi sợ.

Con người trước hiểm nguy có hai xu hướng: một là chạy, hai là đánh. Tôi luôn cảm thấy chạy hay đánh tùy vào đối thủ như thế nào. Còn cảm giác của tôi bây giờ là tránh xa con khỉ đột này ra thì hơn.

Tôi vặn nắm đấm cửa phòng mình, đang chuẩn bị làm một màn lách người vào trong nhà thật nhanh và sập cửa lại thì giọng nói ồm ồm của khỉ đột đã vang lên.

“Cần tôi ngủ lại qua đêm cho khỏi gặp ác mộng không?” 

——

Thật lòng mà nói thì chị có không muốn thì cũng làm gì có cách nào đóng được cửa đâu, ổ khóa cùng 1 kiểu mà =)))))

Đoán xem anh trai định creep cái gì nào :v


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận