Trò chơi gắp bóng diễn ra tới gần chạng vạng tối, mưa đã hết từ lâu, Tần Trăn Trăn cảm thấy đây chính là thời điểm khó khăn nhất, thử thách sự ăn ý của người chơi, mà cô và Lục Như Vân vẫn chẳng ăn ý gì cả cho nên thành tích nhận được là hạng hai đếm ngược.
Hạng 1 hạng 2 là nhóm nhân viên công tác, hạng bét là Đinh Nhất Xuyên và Vương Tử, hai người đàn ông con trai nhìn quả bóng nho nhỏ trước mặt thì rụt rè.
“Khó quá à.”
“Mắt tôi sắp thành mắt gà chọi luôn rồi.”
“Không được rồi, tay tôi run ghê quá.”
Mặc dù hai người bọn họ không chịu thua nhưng ôm tâm thế chịu thua, thậm chí cuối cùng còn điều tiết bầu không khí với mấy tiết mục ngắn, mọi người đều bị họ chọc cười dẫn tới tay gắp bóng cũng không còn ổn định.
Tất nhiên sau cùng bên thua là bọn họ.
Thẩm Hải Đường cười tít cả mắt nhìn thẻ trên tay:
“Dưới đây là thưởng và phạt.”
Cô vừa nói vừa đưa thẻ cho đội hạng nhất là nhóm nhân viên công tác:
“Mời chọn.”
Hai cô gái hạng nhất nhìn tấm thẻ trong tay, bên trong có trò chơi chí mạng Tàu lượn siêu tốc, cú rơi vô cực, chèo thuyền nhanh vượt chướng ngại vật, nhảy cầu và vài trò nữa, hai người bọn họ nhìn nhau, sau đó dùng ánh mắt không tốt lành gì nhìn về phía Đinh Nhất Xuyên và Vương Tử:
“Tàu lượn siêu tốc?”
“Đừng đừng đừng, tôi muốn thử chèo thuyền nhanh vượt chướng ngại vật.”
Tần Trăn Trăn ở gần đó nghe hai người kia trao đổi, cô nghiêng đầu nhìn về phía mấy tấm thẻ, lúc nhìn thấy hình phạt bên trên liền sợ run, từ nhỏ cô đã sợ những trò chơi vận động cực hạn như thế này.
Nhưng Đinh Nhất Xuyên và Vương Tử khác với cô, họ trong tư thế nóng lòng muốn thử.
Trong Tổng động viên không chỉ có đủ thiết bị vận động, cũng có thiết bị giải trí, đa phần đều mang sưu hướng vận động, những hình phạt của chương trình thì không cố định, có đơn giản cũng có những thứ rất hiếm thấy.
Cũng vì hiếm thấy nên rất kích thích.
Tiết mục gây cười nhất là lần cô nhận được hình phạt cú rơi vô cực, nó phản ánh hình ảnh chân thật nỗi sợ, đến bây giờ vẫn còn bị cư dân mạng cười đùa, không ít người lấy phản ứng lúc đó làm thành icon, sau này bị cô biết được không biết nên khóc hay cười, còn nói sau này sẽ tập luyện để can đảm hơn khi quay lại Tổng động viên.
Những ví dụ sống như vậy không phải số ít.
Cư dân mạng càng thích xem những hình phạt biến thái như thế này.
Tần Trăn Trăn nhìn hai nhân viên công tác bắt ngẫu nhiên tấm thẻ, một lần nữa quá may mắn khi người thua không phải là mình, cô dùng ánh mắt chết đi sống lại nhìn Lục Như Vân, phát hiện cô ấy cũng đang nhìn mình, cô cúi đầu, giả vờ không quan tâm.
Hình phạt nhanh chóng chọn xong, kết quả hai người trao đổi với nhau là chèo thuyền vượt chướng ngại vật.
Chèo thuyền vượt chướng ngại vật vượt qua bốn khúc cua, năm cái đổ thác, cứ diễn ra liên tục lúc quẹo lúc co, lao từ trên cao xuống, độ dốc nhìn là sợ.
Lúc trước Tần Trăn Trăn cũng chơi trò mạo hiểm nhưng không phải trò trước mặt, cô nghe Phó Trừng nhỏ giọng nói:
“Cũng may không phải mình.”
Cô nói xong liền nhìn về phía Tần Trăn Trăn:
“Trăn Trăn, chị thích chơi trò này không?”
Tần Trăn Trăn vội lắc đầu, Phó Trừng cười nói:
“Chị thấy dọa người lắm phải không?”
“Chúng ta đoán xem ai là người chịu thua đầu tiên.”
Tần Trăn Trăn nhìn về phía Đinh Nhất Xuyên đang mặc áo phao với Vương Tử đội nón bảo hộ, cả hai đều là dáng vẻ không chịu thua, cô mím môi nói:
“Có lẽ không ai chịu thua.”
Phó Trừng nháy nháy mắt:
“Em cá họ sẽ chịu thua, nếu thắng em muốn chúng ta chụp chung một tấm hình.”
Cô nháy thêm một cái:
“Chị và Lục lão sư.”
Tần Trăn Trăn theo bản năng nhìn về phía Lục Như Vân, lén nhìn cô ấy đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cô gật đầu:
“Được.”
Ở trong sân ngoại trừ nhân viên công tác thì chỉ còn Đinh Nhất Xuyên và Vương Tử, Thẩm Hải Đường cũng đứng bên cạnh Đinh Nhất Xuyên phỏng vấn tâm trạng của cậu ta vào giây phút này, Đinh Nhất Xuyên kiêu ngạo nở nụ cười, nói với ống kính:
“Các vị chờ tôi chiến thắng trở về nha!”
Tất cả mọi người ngồi trước máy quay đều khẽ cười thành tiếng.
Qua một khoảng thời gian, Thẩm Hải Đường nhận được thông báo từ bên kia đã chuẩn bị xong, cô nhờ nhân viên đỡ Đinh Nhất Xuyên và Vương Tử lên thuyền, thắt dây an toàn, nghe thấy tiếng còi vang lên con thuyền chầm chậm trôi đi, máy quay vẫn còn quay được gương mặt Vương Tử và Đinh Nhất Xuyên một giây trước đó còn nói còn cười, một giây tiếp theo chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai, biểu cảm méo mó của Đinh Nhất Xuyên thu hết lên màn hình.
Nước bắn tung tóe lên mặt họ, Đinh Nhất Xuyên lao xuống nước còn chưa kịp thở đã tới khúc ngoặt, vừa cong vừa hẹp nhưng dòng nước cực cuốn đẩy thuyền cậu ta đụng vào bờ, cậu ta liên tục bị đụng tới chóng mặt, bên tai chỉ nghe tiếng thét chói tai của Vương Tử:
“Mau xuống dưới!”
“Mau xuống dưới!”
Có lẽ do quá tập trung nhìn thuyền của Vương Tử theo sát phía sau lao tới đụng vào thuyền của Đinh Nhất Xuyên.
Fuck!
Đinh Nhất Xuyên sợ đến xanh mặt, chỉ muốn mau chóng vượt qua khúc cua này nhưng vẫn quá trễ, hơn nửa thuyền của Vương Tử lao tới gần cậu ta, thuyền của Vương Tử xông về phía thuyền của mình Đinh Nhất Xuyên liền nhảy xuống.
Phía trước lại là một thác đổ!
Đinh Nhất Xuyên bất chấp, hét lên đầy sợ hãi:
“Ah!!!”
Anh ta vừa hét vừa nhìn thuyền của Vương Tử sát ở phía sau, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm lại;
“Cứu mạng, aaaa!!!”
Vương Tử ở phía sau Đinh Nhất Xuyên cũng không khá hơn là bao, ra sức thét chói tai, giọng hai người cứ liên tục vang lên.
Phó Trừng ở bên cạnh Tần Trăn Trăn cười gập cả người, sau đó nói với Tần Trăn Trăn bị dọa tới ngốc luôn:
“Trăn Trăn, chụp ảnh thôi.”
Tần Trăn Trăn nhìn màn hình, vẫn chưa hoàn hồn.
Chỉ vài phút, Đinh Nhất Xuyên và Vương Tử từ trên thuyền xuống, cả người đều ướt đẫm, hai gương mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, cơ thể run rẩy, hình ảnh hoàn toàn đối lập với lúc mới lên thuyền.
Thẩm Hải Đường nhờ nhân viên đưa khăn khô cho hai người đồng thời tiến hành phỏng vấn.
Đinh Nhất Xuyên và Vương Tử nhìn nhau, vẻ mặt đưa đám nói:
“Chúng tôi đã sống sót trở về.”
“Ha ha ha ha!”
Ngay lập tức tiếng cười của Phó Trừng vang khắp phòng, cô vỗ mạnh lên cánh tay Hồ Tĩnh ở bên cạnh, cười rất lớn, vừa cười vừa nói với Tần Trăn Trăn:
“Trăn Trăn, mau qua đây, chúng ta chụp hình ở đây.”
Tần Trăn Trăn đi đến bên cạnh Phó Trừng, Phó Trừng để Lục Như Vân đúng bên phải của cô, cô cắm ở giữa Lục Như Vân và Tần Trăn Trăn, cùng một tư thế, trong chiếc điện thoại nho nhỏ đầy hình ảnh ba người.
Lúc Phó Trừng nói bắt đầu chụp hình, Lục Như Vân quay qua nhìn vào mắt Tần Trăn Trăn.
Ánh đèn flash sáng lên.
Ảnh chụp rất đẹp.
Phó Trừng nhìn ba người trong điện thoại, cả Lục Như Vân quay đầu.
Sao cô có cảm giác bản thân mình rất dư thừa nhỉ?
Sau khi chụp xong, Phó Trừng hỏi Tần Trăn Trăn có muốn chụp không, Tần Trăn Trăn định từ chối thì nghe thấy Lục Như Vân nói:
“Có, làm phiền em.”
Cô mỉm cười đưa điện thoại của mình ra, Phó Trừng hết sức lo lắng nhận lấy, gật đầu như giã tỏi:
“Dạ dạ, em nhất định sẽ chụp cho Lục lão sư và Trăn Trăn thật đẹp.
Tần Trăn Trăn chỉ cười cười, đứng bên cạnh Lục Như Vân.
Vừa rồi ở giữa cô và Lục Như Vân nên không cảm thấy có gì mất tự nhiên.
Nhưng bây giờ đã không còn Phó Trừng, cô cảm thấy lúng túng, bất giác nghĩ đến lần trước Hà Điềm chụp hình, cũng dáng đứng như vậy chỉ là lúc sau Lục Như Vân ôm eo cô.
Vệt đỏ lặng lẽ bò lên gương mặt trắng nõn của Tần Trăn Trăn, Phó Trừng nhìn cặp đôi xinh đẹp như ngọc trong màn hình, nói:
“Sát lại một chút.”
“OK!”
Cô mỉm cười nhanh chóng chạm hai lần vào màn hình, sau đó đưa cho Lục NHư Vân, đầu thì quay qua hỏi:
“Trăn Trăn chụp không?”
Tần Trăn Trăn lắc đầu.
Phó Trừng cười nói:
“Cũng phải, chị dùng điện thoại của Lục lão sư xem là được rồi.”
Cô vừa nói xong có người đẩy cửa, Đinh Nhất Xuyên và Vương Tử khoát khăn tắm lớn đi vào, vừa lạnh vừa run vừa nói:
“Tôi có bóng ma với trò chơi rồi.”
Mọi người vây quanh họ chọc ghẹo vài câu, đúng lúc này Thẩm Hải Đường thông báo mọi người có thể giải tán, đồng thời thông báo thêm buổi tối khu giải trí sẽ mở cửa mọi người có thể tự do hoạt động.
Tần Trăn Trăn nhìn thấy ánh mắt hưng phấn mấy người kia mà rụt người lại.
Quả nhiên, trên đường về cô nghe thấy Phó Trừng nói:
“Chơi thử một lần đi!”
“Cũng được, nhiều trò chơi mấy lần sẽ không sợ nữa! Tin tôi đi!”
“Thật không đó…”
Tiếng nói chuyện từng hồi từng hồi truyền đến, càng lúc càng xa, Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân trở về khu nhà của mình.
“Buổi tối cô muốn ăn gì?”
Lúc tới cửa Lục Như Vân mới hỏi, Tần Trăn Trăn ngước mắt nhìn cô, phát hiện cảm xúc khác lạ trong ánh mắt của cô.
Dường như, là vui vẻ?
Cô cũng không nói ra được, chỉ cảm giác Lục Như Vân của bây giờ và trước đây không giống nhau, cô nghĩ một hồi, nói:
“Không cần, tôi không đói.”
Cả buổi chiều đều ở trong phòng, chỉ hoạt động tay cho nên không đói thật.
Lúc này Lục Như Vân thấy Tần Trăn Trăn đang chuẩn bị vào phòng, cô giơ tay kéo tay Tần Trăn Trăn:
“Trăn Trăn?”
Trái tim của Tần Trăn Trăn đập nhanh hơn, nhưng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra:
“Hữm?”
Lục Như Vân vẫn rất xinh đẹp, chậm rãi nói:
“Cô đang giận, phải không?”
Tần Trăn Trăn căng cứng, cô lắc đầu:
“Không phải, chỉ là mệt muốn ngủ.”
Cô nói xong bèn rút tay mình ra, vào trong phòng cô không màng hình tượng thả người úp xuống giường lớn, cũng không ngủ được, cứ nằm chơi điện thoại, trong Wechat mọi người đang thảo luận khí thế, hết tin này đến tin khác.
Tần Trăn Trăn vào Wechat xem thử, thấy Phó Trừng đang lôi kéo người ta đi chơi với mình, cô suy nghĩ một lúc chuẩn bị rút quân thì nhìn thấy một lời kết bạn.
Là Phó Trừng.
Cô mở ra sau đó đồng ý thì Phó Trừng gửi tin nhắn đến.
– Trăn Trăn!
– Buổi tối đi chơi chung không?
Tần Trăn Trăn trả lời: Không, mọi người đi chơi đi.
Phó Trừng: Vậy cũng được.
Tần Trăn Trăn nhìn chằm chằm ba chữ này, cuối cùng lại soạn tin nhắn: Phó Trừng, em gửi cho tôi mấy ảnh chụp hôm nay được không?
Phó Trừng nhanh chóng trả lời: Không thành vấn đề! (hình ảnh)
Tần Trăn Trăn nhìn ba người trong ảnh, Phó Trừng cười vô tư, rất thoải mái còn dùng tay ra dấu, ngược lại mình thì khóe miệng cong lên nở nụ cười máy móc.
Còn Lục Như Vân.
Lục Như Vân đang nhìn mình.
Tần Trăn Trăn ném điện thoại qua bên cạnh, lăn hai vòng trên giường, ngoài cửa thỉnh thoảng có tiếng động truyền tới, cô bịt tai, lựa chọn chui đầu vào trong chăn, không muốn nghe.
Không bao lâu, có người gõ cửa phòng.
Lục Như Vân gọi:
“Trăn Trăn?”
Giọng Tần Trăn Trăn ồm ồm:
“Sao vậy?”
Lục Như Vân:
“Ăn cơm.”
Thái độ tự nhiên như thế cuộc sống hàng ngày của các cô đều như vậy, đều cùng nhau ăn cơm, trong lòng Tần Trăn Trăn nổi lên một ngọn lửa, Lục Như Vân cần phải làm vậy không?
Vì trả thù mà hạ thấp bản thân, tới mức cơm bưng nước rót cho cô?
Cô càng nghĩ càng giận, bèn mang dép kéo cửa, khí thế hung hăng đi ra ngoài, Lục Như Vân đang ngồi ở bàn ăn, nhìn thấy cô đi ra liền đưa đũa cho cô, nhỏ nhẹ nói:
“Mau tới ăn.”Tần Trăn Trăn tức đến đỏ cả mắt:
“Cô!”
Cô muốn xé rách mặt nhưng lời nói cứ bị nghẹn ở cổ họng, nhìn Lục Như Vân và bàn đầy thức ăn.
…Ít nhất… có bảy tám món, phong phú hơn buổi trưa hôm qua, hơn nữa ba bốn món đều là khẩu vị của cô, trong giây phút này cô cứ nghèn nghẹn ở cô, không phát ra tiếng được, Lục Như Vân đứng lên hỏi:
“Sao vậy?”
Cô ấn hai vai Tần Trăn Trăn ngồi xuống:
“Ăn cơm đi.”
Tần Trăn Trăn nhìn thức ăn đầy trên bàn, chậm rãi điều chỉnh cảm xúc:
“Hôm nay là ngày gì à?”
Lục Như Vân cụp mắt:
“Ngày bình thường.”
Đối Tần Trăn Trăn mà nói đây là một ngày bình thường không thể bình thường hơn nhưng với cô mà nói… thì không giống nhau.
Cô chưa từng nghĩ tới có ngày sẽ chấp nhận một người bước vào trong cuộc sống của cô, qua lại trong thế giới của cô.
Mà chính cô… không bài xích.
Tần Trăn Trăn càng phát hiện tối hôm nay Lục Như Vân hoàn toàn khác lạ, điều này làm cho cảm xúc tốt đẹp dâng lên trong lòng cô dần tiêu tan, lại khó phát thành lời.
Hai người cứ lặng lẽ ăn, tiếng trên tivi thỉnh thoảng truyền tới, cả căn nhà được ánh đèn nhàn nhạt chiếu sáng, tăng thêm cảm giác ấm áp.
Cơm nước xong xuôi, Tần Trăn Trăn chịu trách nhiệm dọn dẹp chén đũa.
Cô từ cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy cách đó không xa Phó Trừng cùng đám người Đinh Nhất Xuyên đi ra ngoài, cô đoán họ đi chơi.
Lúc cô thu hồi tầm mắt thì có người ở sau lưng cô dán sát đến, cô cảm nhận được có trọng lượng trên vai, giọng Lục Như Vân vang lên bên tai:
“Cô đang nhìn gì?”
Thái độ tự nhiên của Lục Như Vân làm cho trái tim Tần Trăn Trăn lúc co lại lúc thì nhảy cẫng lên, cảm nhận được ấm áp ở sau lưng, còn cả hơi thở đều đều bên tai.
Cô ho khẽ, làm bộ bận rộn, lui ra:
“Không có gì, rửa chén thôi.”
“Cô… cô… cô tránh ra.”
Mặc dù thái độ của Tần Trăn Trăn như không có gì nhưng Lục Như Vân nhìn thấy đôi gò má của người này ửng đỏ, chiếc cổ thon dài cũng vậy, ánh mắt của cô trở nên sâu xa, cô gật đầu:
“Ừ, vậy tôi đi tắm đây.”
Vậy tôi đi tắm đây.
Tần Trăn Trăn nghe thấy năm chữ này, không biết nghĩ tới cái gì mà mặt đỏ bừng, tay cầm cái đĩa khẽ run lên, suýt chút nữa cầm không chặt, cô liếc mắt nhìn Lục Như Vân sau khi xoay người thì trở về phòng lấy đồ ngủ rồi vào nhà vệ sinh.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh đóng lại, cô mới sụp người, dựa vào thành bồn rửa chén, rửa sạch chén đũa sau đó đi về phòng, trong đầu đầy hỗn loạn.
Lục Như Vân đang tắm, tiếng nước chảy ào ào vang bên tai, cô ngửa đầu, nhắm mắt lại, tiếng nước chảy dần dần biến mất, tiếp theo đó là tiếng bước chân, từ từ đến gần, cô chợt mở mắt ra!
Nỗi hoang mang hoảng sợ hiện lên trong mắt, cô chợt tắt vòi sen, bọt sữa tắm trên người vẫn chưa dội rửa sạch, bàn tay trắng nõn chống lên gạch men, thở hổn hển, tiếng hơi thở hổn hển từng tiếng nặng nề vang lên, trong phòng tắm đã không còn tiếng nước chảy, rất yên lặng, bên tai cô vẫn là tiếng bước chân, bạch bạch bạch!
Âm thanh đó càng ngày càng gần, cổ họng của Lục Như Vân như bị ai bóp nghẹn lại, ý thức dần dần không còn rõ ràng, đôi mắt dần chuyển sang tròng trắng giao với những hình ảnh trong trí nhớ của cô, làm cho cô không còn phân biệt được mình đang ở đâu!
Bên tai âm thanh như sấm nặng nề gõ xuống, cô co người lại, lui vào góc tường, gạch men lạnh như băng chạm vào da thịt khiến cô cảm thấy lạnh.
Cảm giác lạnh đến thấu xương từ trong đáy lòng toát ra trong nháy mắt gặm nhấm từng chỗ trên người cô. Hai tay cô che lỗ tai, cơ thể run rẩy, mắt nhắm chặt lại, giống như một con thú bị thương đang nghẹn ngào đầy bị thương.
“Lục lão sư?”
“Lục Như Vân?”
Tiếng gọi khe khẽ bên tai phá tan tiếng bước chân nặng nề kia, làm cho thần chí của cô phút chốc trở nên thanh tỉnh hơn.
Người bên ngoài là Tần Trăn Trăn.
Là Tần Trăn Trăn.
Một đôi mắt đẹp dịu dàng, một cái nháy mắt cùng với gương mặt cười hiện lên trong đầu cô.
Cô cắn răng, chậm rãi bò dậy, đôi chân hoàn toàn không còn sức lực, cô tức giận đánh lên hai chân cô mình như hận chính mình vô dụng!
Mở cửa.
Mở cửa đi.
Người ngoài cửa là Trăn Trăn.
Lục Như Vân nắm chặt nắm tay cố đứng lên, lúc bàn tay đặt lên chốt cửa thì đôi mắt xinh đẹp dịu dàng quanh quẩn trong đầu dần dần bị bóng đen nuốt chửng.
Không.
Người đứng ngoài cửa không phải Trăn Trăn.
Cô lui ra sau mấy bước, đụng phải giá treo đồ, phát ra loảng xoảng.
Tần Trăn Trăn nghe thấy âm thanh này liền nhanh chóng bước tới cửa nhà vệ sinh, cô nhíu mày, gõ cửa:
“Lục lão sư?”
“Lục…”
Cô còn muốn tiếp tục gõ thì cửa đã được mở ra, Lục Như Vân trùm khăn tắm đứng ở cửa, lần này Tần Trăn Trăn lưu tâm, cô cẩn thận quan sát Lục Như Vân, phát hiện sắc mặt người này tái nhợt, mặt đầy bọt nước, không biết do chưa lau khô nước hay là mồ hôi.
“Cô ổn không?”
Lục Như Vân đối diện với ánh mắt của cô, trả lời:
“Tôi không sao.”
Tần Trăn Trăn thở phào:
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Lục Như Vân quay đầu đi, đôi mắt lóe lên tia u ám, bên trong còn có tơ máu. Tay nắm lại:
“Không có gì, tôi tắm hơi lâu nên khi đứng lên bị choáng, đụng phải giá áo.”
Cô chậm rãi mở miệng giải thích, lý do đầy đủ đến nỗi Tần Trăn Trăn không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Thì ra là vậy.”
Lục Như Vân miễn cưỡng kéo khóe môi giương lên:
“Tôi về phòng trước.”
Tần Trăn Trăn ở sau lưng cô gọi:
“Lục…”
Lục lão sư ba chữ này cô không thốt ra hoàn chỉnh, bởi vì cô thấy Lục Như Vân nắm chặt tay đặt ở bụng dưới, hơn nữa ngón tay bị phá da, mơ hồ có cả máu.
Màu đỏ tươi.
Cô giật mình, nhìn Lục Như Vân đi vào phòng.
Cô ấy bị thương?
Là do vừa rồi đụng phải giá áo? Tần Trăn Trăn đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy trên giá áo còn có chút màu đỏ, chắc là cắt trúng tay bị thương.
Nhưng sao không nói cho cô biết, sợ cô lo lắng?
Tần Trăn Trăn sửa lại giá áo, mang quần áo trên đó bỏ vào chậu, trước mắt hiện lên hình ảnh Lục Như Vân bị thương ở tay, cô định tắm rửa xong sẽ đi băng bó cho cô ấy.
Cô vừa nghĩ vừa đóng cửa lại, cởi quần áo, đi vào phòng tắm, nghĩ đến vừa rồi Lục Như Vân nói ngâm mình trong bồn tắm hơn nữa cũng đã mở nước sẵn nên cô cúi đầu nhìn vào trong bồn thì phát hiện không đúng.
Cô cúi đầu, đưa tay ra sờ.
Bồn tắm lớn bốn bề đều khô ráo.
Không có một giọt nước.
Đôi lông mày vừa thả lỏng lúc này lại nhíu chặt, cô đứng lên.
Lục Như Vân vừa rồi đã nói dối?
– —Hết chương 33—-
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^