Tạ Dĩ Tân: “Đúng vậy.”
Tần Xán bán tín bán nghi: “Thật không phải vì muốn ngắm cơ bụng chứ?”
Tạ Dĩ Tân: “Nếu mục đích của tôi là cơ thể, thì tại sao lại chọn hôm nay để đi cùng mọi người, thay vì tự đi một mình để chiêm ngưỡng?”
Tần Xán ngẫm lại, nhận ra đúng là có lý.
Tạ Dĩ Tân giải thích: “Đây là thời gian riêng và kỳ nghỉ của cậu. Nếu trực tiếp nhắn tin qua WeChat hỏi cậu có rảnh vào khuya nay không thì có vẻ hơi đường đột.”
“Nhưng nếu sau buổi diễn mà chúng ta “tình cờ” gặp phải mưa, thì mọi chuyện sẽ diễn ra một cách tự nhiên hơn.” Anh bổ sung, “Khả năng cậu từ chối tôi cũng sẽ ít hơn.”
Tần Xán nghẹn lời trong chốc lát.
Cậu nhìn chăm chú vào mặt Tạ Dĩ Tân, đột nhiên nhận ra một vấn đề quan trọng.
“Đợi đã, nếu lát nữa trời thực sự mưa.”
Tần Xán ngập ngừng: “Đàn anh à, anh đã nghĩ đến việc ở thời điểm này và địa điểm này, chúng ta sẽ trú mưa ở đâu chưa? Tôi sẽ giúp anh thế nào đây?”
Tạ Dĩ Tân bỗng im lặng.
Tần Xán: “Không lẽ anh——”
Tạ Dĩ Tân trầm ngâm một lát, rồi đáp: “Tôi chỉ luôn tập trung vào việc làm thế nào thuyết phục cậu giúp tôi trước khi trời mưa hôm nay thôi, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi như vậy, nên chưa kịp tính đến bước tiếp theo sau khi cậu đồng ý.”
Tần Xán: “…”
Mười phút sau, Tạ Dĩ Tân đã đứng trước cửa nhà Tần Xán.
Căn hộ nhỏ của Tần Xán ở rất gần nhà hát, tối nay cậu thực ra đã đi bộ tới, chỉ là mất thêm chút thời gian chọn quần áo nên suýt đến trễ mà thôi.
Khác với căn hộ rộng rãi, sang trọng của Tạ Dĩ Tân, nhà Tần Xán là kiểu studio phổ biến ở London, có bếp nhỏ, giường, bàn học, ghế sofa nhỏ và phòng tắm riêng.
Dù nhỏ nhưng tiện nghi đầy đủ, tràn ngập không khí ấm cúng của cuộc sống.
Những tấm poster cầu thủ bóng rổ dán trên tường, máy đĩa nhạc trên bàn trà, quả tạ thì nằm trong góc phòng, quả táo ăn dở trên bàn, và đống tài liệu bừa bộn rải rác, tất cả đều là dấu vết của Tần Xán.
Trên kệ gần cửa ra vào có một bức ảnh gia đình trong khung. Bức ảnh chụp người mẹ Tần Xán, là một phụ nữ Trung Quốc tươi cười rạng rỡ, còn người cha là một người đàn ông Anh có đôi mắt nâu giống hệt cậu, trông thật thà, phúc hậu.
Mà đứng chính giữa là Tần Xán lúc nhỏ, ôm quả bóng rổ, nụ cười tươi tắn cho thấy chàng thiếu niên đã lớn lên trong tình yêu thương.
Tạ Dĩ Tân đứng nhìn bức ảnh một lát.
Tần Xán vừa thay xong giày, đặt nốt miếng bánh churros Tây Ban Nha chưa ăn hết lên bàn, quay lại thấy ánh mắt của Tạ Dĩ Tân dừng trên kệ sách.
Chú chim cánh cụt cỡ trung mà anh từng đổi ở công viên giải trí được Tần Xán đặt giữa kệ.
Nhưng lạ ở chỗ nó không hướng mặt ra trực diện mà nghiêng nửa người, kết hợp với vẻ mặt ngượng ngùng, làm điệu bộ thích mà cứ chối.
Tạ Dĩ Tân: “Đặt thú nhồi bông vào giữa sách như vậy là một phong cách khá hiếm thấy đấy, có lẽ sau này tôi cũng nên thử xem.”
Tần Xán bất giác thấy hơi luống cuống, giải thích khô khan: “Tôi… tôi chỉ tiện tay đặt thôi. Bây giờ mấy giờ rồi?”
Tạ Dĩ Tân: “Mười một giờ năm mươi bảy.”
Tần Xán: “Dự báo mưa lúc nào nhỉ?”
Tạ Dĩ Tân: “Khoảng mười hai giờ.”
Tần Xán: “Vậy thì còn sớm, thế cũng chẳng gấp, vừa hay tôi có thể… tôi có thể ăn nốt churros trước.”
Tạ Dĩ Tân gật đầu, nhìn xuống phần của mình: “Có lẽ chúng ta nên hâm nóng lại, phần của tôi hơi nguội rồi.”
Tần Xán đáp lời.
Cảnh tượng bỗng trở nên kỳ lạ, vì hai người họ đang cố tìm việc để giết thời gian, trông như đang “chờ đợi cơn mưa” đến vậy.
Như thể họ đang mong chờ một cơn mưa.
Ba phút sau, lò vi sóng phát ra tiếng “ting” báo hiệu, mười hai giờ đã điểm.
Cùng lúc đó, Tạ Dĩ Tân liếc nhìn màn hình điện thoại: “Có lẽ là những cơn mưa rào cục bộ chưa đến đây, hoặc cũng có thể hôm nay trời sẽ không mưa.”
Tần Xán hơi há miệng.
Cậu biết, từ góc nhìn của mình, có mưa hay không thực ra chẳng ảnh hưởng gì đến cậu, theo lý mà nói, cậu thậm chí nên mong trời đừng mưa mới đúng.
Nhưng kỳ lạ thay, khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu lại có cảm giác rằng, “Đã đến đây rồi, hay là mưa cứ rơi đi.”
Tần Xán: “… Hay đợi thêm mười phút nữa đi? Nhỡ giờ anh vừa đi mà trời lại mưa thì phiền lắm.”
Tạ Dĩ Tân nhìn cậu, đáp: “Được.”
Họ lặng lẽ ăn churros.
Hai phần bánh churros đã ăn suốt dọc đường đến giờ vẫn chưa hết, không biết là vì phần bánh quá nhiều, hay là do hai người ăn quá chậm nữa.
Năm phút sau, Tần Xán chỉ còn một miếng, còn Tạ Dĩ Tân thì ba que. Tạ Dĩ Tân rút một miếng từ phần của mình, đặt vào túi giấy của Tần Xán.
Mười phút sau, Tạ Dĩ Tân chia bớt sốt chocolate của mình cho Tần Xán, rồi cả hai bắt đầu ăn nốt miếng cuối cùng.
Mười lăm phút sau, cuối cùng họ đã ăn hết hai phần churros trong im lặng.
Lúc này, thời gian dự báo mưa đã qua gần nửa tiếng.
Tạ Dĩ Tân lại nhìn điện thoại.
Mưa ở London là vậy đấy, thường bất ngờ đổ xuống, nhưng cũng có khi dù dự báo ghi khả năng có mưa rất cao, mà trời lại chẳng rơi nổi một giọt nước.
Tạ Dĩ Tân cảm thấy hôm nay đã làm phiền Tần Xán quá nhiều. Trời đã khuya, Tần Xán cần nghỉ ngơi, nên anh không muốn ở lại lâu hơn.
Tạ Dĩ Tân nói: “Có lẽ hôm nay không mưa rồi, tôi cũng nên về thôi. Cảm ơn vì đã cùng tôi đợi cơn mưa này.”
Tần Xán còn chưa kịp nuốt miếng churros cuối cùng, bối rối ngẩng đầu, cổ họng nghẹn lại: “Anh——”
Tạ Dĩ Tân đứng dậy ngay: “Nhà cậu có chỗ nào rửa tay không? Tay tôi hơi dính, có lẽ cần rửa qua trước khi về.”
Yết hầu của Tần Xán khẽ nhấp nhô, cậu cố nuốt xuống rồi đáp: “Trong bếp… có bồn rửa.”
Tạ Dĩ Tân: “Được.”
Nhà bếp nằm gần lối vào, đèn ở lối đó chưa bật nên hơi tối.
Tạ Dĩ Tân giơ tay mở vòi nước, nhưng vừa xả nước mới được hai giây, đột nhiên anh nghe có tiếng “tạch” nhẹ vang lên, cả tầm nhìn của anh chìm vào bóng tối.
Ngay lập tức, tất cả ánh đèn tắt ngấm, bóng tối cùng sự im ắng bao phủ khắp nơi, chỉ còn tiếng nước chảy réo rắt.
Tạ Dĩ Tân khựng lại.
Anh quay đầu, nhìn về phía bóng tối mờ mịt trong nhà: “Tôi không chạm vào gì cả, chỉ mở vòi nước thôi.”
Tần Xán cũng ngơ ngác: “Chắc không liên quan đến anh đâu, có thể là nhảy aptomat*, hoặc bị cúp điện chăng?”
Tạ Dĩ Tân dò dẫm trong bóng tối, cuối cùng cũng tắt được vòi nước, hỏi: “Cậu từng gặp tình huống này chưa?”
“Có rồi, đây là nhà cũ mà, vị trí và giá cả tốt, nhưng điện nước hay trục trặc lắm. Thường thì một lúc sau nó sẽ tự có điện lại thôi.”
Anh nghe thấy Tần Xán thở dài: “Đàn anh, anh đừng di chuyển vội, nhà bếp có bậc nhỏ dễ vấp lắm. Để tôi tìm điện thoại rồi bật đèn lên đã.”
Năm phút sau.
Tần Xán: “…Sao thế giới này lại có thể tối đen đến vậy?”
Trong trí nhớ của cậu, khi vừa bước vào phòng, cậu chắc chắn đã đặt điện thoại trên bàn.
Tuy nhiên, trong bóng tối mịt mù, Tần Xán mò mẫm mãi trên bàn, chỉ toàn chạm phải những thứ lộn xộn như hộp giấy ăn, dây tai nghe, thậm chí cả nửa quả táo còn ăn dở. Nhưng dù cố gắng thế nào, cậu vẫn không thể tìm thấy điện thoại của mình.
Khi cố kiên nhẫn tiếp tục tìm kiếm, đột nhiên Tần Xán nghe thấy từ ngoài cửa sổ vang lên một tiếng “ầm” lớn.
Ban đầu cậu còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi tiếng sấm thứ hai vang lên, kèm theo tiếng gió rít qua những tán cây. Lúc này, Tần Xán mới nhận ra điều gì đó.
Trời sắp mưa.
Trong phòng trở nên im ắng đến quỷ dị. Tần Xán cất tiếng gọi: “Đàn anh?”
Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng đáp rất nhẹ của Tạ Dĩ Tân: “Ừm.”
Cảm giác lo lắng chợt bao trùm lấy Tần Xán. Ngay sau đó, cậu nhận ra bên ngoài gió thổi mạnh, lẫn trong tiếng gió còn có một âm thanh khác nữa.
Đó là tiếng tí tách của mưa.
——Cơn mưa vốn bị trì hoãn hơn nửa giờ, lại đúng lúc này mà kéo đến.
Tần Xán đột nhiên căng thẳng, lòng như treo lơ lửng trên cuống họng. Cậu gọi tên Tạ Dĩ Tân thêm một lần nữa: “Tạ Dĩ Tân? Anh còn——”
Giọng nói của Tạ Dĩ Tân rất nhẹ, truyền đến: “… Cậu có thể đến đây tìm tôi trước được không?”
Tần Xán lập tức đáp lời. Giờ tạm thời chắc chắn không tìm thấy điện thoại rồi, cậu chỉ còn cách bám vào tường mà mò mẫm trong bóng tối để đi tới thôi.
Họ không nhìn thấy nhau, chỉ có thể xác định vị trí đối phương qua âm thanh.
May mắn thay, Tần Xán khá quen thuộc với kết cấu căn hộ của mình. Sau khi bước vài bước dò dẫm, cậu mơ hồ nhận ra trước mặt có một bóng đen nhạt nhòa.
Cậu thử giơ tay ra, chạm phải một làn da ấm áp, đó là cổ tay của Tạ Dĩ Tân.
Vừa chạm vào Tạ Dĩ Tân trong bóng tối, Tần Xán lập tức nắm chặt tay anh. Sau khi xác định được vị trí của nhau, cả hai gần như đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cảm giác an tâm đó chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, tim Tần Xán lại như đập mạnh hơn. Cậu nhận ra rằng da tay của Tạ Dĩ Tân có vẻ nóng hơn bình thường, điều đó chứng tỏ anh đã sốt nhẹ.
Tần Xán lo lắng hỏi: “Anh… bây giờ cảm thấy thế nào?”
Cậu không thể nhìn rõ mặt Tạ Dĩ Tân, chỉ nghe được tiếng thở dốc của anh: “…Cuối cùng thì cũng mưa rồi.”
Tim Tần Xán nhói lên trong chốc lát, bởi giọng Tạ Dĩ Tân hơi run rẩy.
“Không sao đâu.” Tần Xán vô thức nói. “Có tôi ở đây mà.”
Vừa dứt lời, chính cậu cũng sững lại, vội vàng bổ sung một cách vụng về: “Ý tôi là, anh có cần tôi giúp gì không? Ví dụ, để tôi đỡ anh ngồi xuống trước, hay là——”
Tạ Dĩ Tân dường như không để ý đến sự lúng túng trong giọng nói của Tần Xán.
“Giờ tôi không nhìn thấy đường, cảm thấy hơi nóng.” Giọng anh nhẹ nhàng hỏi: “Cậu… có thể để tôi ôm cánh tay một chút không?”
Yết hầu của Tần Xán khẽ động.
Cậu vội vàng đáp lại: “Được, anh ôm——”
Cậu chưa nói hết câu đã cảm thấy cánh tay của mình bị Tạ Dĩ Tân ôm lấy, ngay sau đó, cậu cảm nhận được gương mặt Tạ Dĩ Tân áp lên vai mình.
Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ đều đặn đập vào kính, gió mang theo hơi thở trong lành của đất và nước mưa, luồn qua khe cửa sổ nhỏ mở hé, thổi vào trong phòng.
Nhưng người trong lòng cậu lại tỏa ra hơi thở nóng rực.
Tiếng mưa, tiếng gió, tiếng thở của Tạ Dĩ Tân và cả tiếng tim đập của Tần Xán. Mọi giác quan ngoài thị giác đều trở nên rõ ràng hơn.
Một lúc sau, Tần Xán nghe thấy Tạ Dĩ Tân nói mơ hồ: “Tôi nghĩ… chắc không phải là mưa nhỏ.”
Tần Xán: “…”
“Có vẻ là mưa vừa, hoặc… có lẽ còn hơn cả mưa vừa nữa.” Tạ Dĩ Tân thì thầm.
Nhịp thở của Tần Xán bất ngờ dừng lại, bởi ngay sau đó, cậu cảm thấy ngón tay Tạ Dĩ Tân chầm chậm móc vào cổ áo cậu.
Có lẽ Tạ Dĩ Tân vô thức tìm điểm tựa để giữ thăng bằng, nhưng vì cổ áo của Tần Xán hôm nay là kiểu xẻ sâu chữ V, đường xẻ đó khiến ngón tay nóng hổi của Tạ Dĩ Tân khẽ chạm vào da ngực của cậu.
Mà động tác đơn giản đó… lại mang theo một ý nghĩa khó nói thành lời.
“Cậu, hiểu ý tôi chứ?” Cậu nghe thấy Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng hỏi.