Điều khiển linh lực bao lấy đan dược thực tế không phải là việc tốn nhiều sức. Không có linh khí hỗn loạn, không yêu cầu nhiệt lửa phức tạp, Đại Hùng phát hiện cùng lúc hợp vỏ trong cho năm Thiết Cung Đan không phải là quá khó. Tất nhiên công việc vẫn yêu cầu đến kỹ xảo điều khiển linh lực, nhưng nếu chỉ là tạo chút áp lực bằng cách co màng bao, ép lớp vỏ trong bám sát vào nhân đan hơn, vậy thì chẳng qua chỉ là từ nắm hờ chuyển sang nắm chặt chút mà thôi. Nếu chịu khó hao tổn linh thạch bổ sung liên tục, cho dù hợp vỏ đan nhiều hơn năm viên cùng lúc, có lẽ Đại Hùng vẫn có thể làm được. Thực tế trong bao đồ nghề vẫn còn bộ kẹp đan mười viên một lần nhưng Đại Hùng chưa sử dụng đến. Bởi vì nhiều đan dược cần theo dõi quá, sẽ dẫn đến xao lãng việc điều chỉnh độ lửa. Hắn cũng không thể tham lam mà làm liều được.
Thanh Tân sau một lúc xây xẩm, cũng dần quan sát nắm được nguyên do và kỹ thuật của phương pháp luyện đan trong lửa này. Gã hỏi han kỹ càng một chút về yêu cầu linh lực khi hợp vỏ đan, rồi cũng lấy kẹp đan ban nãy của Đại Hùng, tập tành làm thử. Vốn nhờ có Thanh Tân mà lượng nguyên liệu làm ra vừa nhanh vừa đỡ hỏng nhiều, Đại Hùng cũng không lo lắng lắm, để Thanh Tân thí nghiệm một chút. Ông chú này cũng từng là một luyện dược sư cấp thấp, chỉ cần nắm được yếu quyết linh lực, biết đâu lại chẳng sớm giúp được mình.
……
Ngọc Quang Đan là đan dược chuyên dùng ổn định tinh thần cho các đệ tử tiên môn. Tuy rằng học được tiên pháp, cơ thể cùng thần thức đều có cải biến vượt trội, nhưng ngược lại, độ khó của công pháp tu luyện cũng theo đó mà tăng. Pháp quyết tiên môn vô cùng đa dạng, có pháp môn học nhanh, có pháp môn học chậm. Có điều cũng như quy luật bù trừ, những pháp môn hàng tốt đa phần đều là khó học. Rất nhiều đệ tử vốn quen với cuộc sống ồn ào náo nhiệt bên ngoài, sau khi vào tiên môn tu luyện, phải chịu cảnh thường xuyên đóng cửa luyện công. Những người vốn tính cách sôi nổi bị trầm luân trong cô tịch và đơn điệu, bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên, phát cuồng. Và Ngọc Quang Đan là cứu cánh cho họ. Chỉ là không ai nghĩ tới, có kẻ lại vì quá nhiều Ngọc Quang Đan mà bản thân cũng muốn phát cuồng.
Xuân Điền nóng như lửa đốt mông, ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn, từ sáng hôm qua đã ngồi chồm hổm bên lò luyện đan chế thuốc. Hắn sử dụng đa phần là thảo dược khô nên không có chuyện nấu nhân đan như Đại Hùng. Hai tay liên tục phóng ra linh lực, dung hợp từng chút, từng chút bột nguyên liệu vào giọt dung dịch chủ vị, Xuân Điền vã mồ hôi ra đầy mặt, nhưng hắn cũng chẳng buồn lau. Ngọc Quang Đan thành phẩm từ hôm qua đến giờ mới được gần bốn mươi suất, mà còn bị vài viên chẳng may làm hỏng. Tính luôn cả việc thức trắng đêm nay, ngày mai cũng chỉ được hơn sáu mươi viên là cùng. Mỗi viên làm nhanh cũng hết gần một giờ. Lúc này Xuân Điền không lo thiếu nguyên liệu như Đại Hùng, hắn chỉ lo không đủ thời gian đốt hết số nguyên liệu này thành đan cho kịp lúc.
– Sư tỷ, ta có nên thay ngoại hiệu Nhu Mỹ Tiên Tử của người thành Dã Man Tiên Tử không đây?
Xuân Điền nằm lăn ra cạnh lò, ngửa mặt than vãn. Quả thật là mệt. Hắn không mệt về thân thể mà mệt về tinh thần. Liên tục chú tâm với cường độ cao hơn một ngày trời, tinh thần dù mạnh cũng có phần sa sút. Khốn nỗi Ngọc Quang Đan chất đống bên cạnh, nhưng hắn nào dám sử dụng? Bớt một viên là thêm một giờ hành xác, Xuân Điền luôn tự cảnh báo mình như vậy. Trong đống Ngọc Quang Đan đó còn có cả mười đan dược tư nhân của hắn bỏ vào. Vì lý do khẩn cấp, hắn đành gạt lệ tiễn chúng ra đi trong tiếc xót. Nếu mai vẫn không kịp, có khi hắn phải bỏ tiền mua thêm cho đủ số nữa là.
Nhìn tia nắng xiên qua khe cửa, Xuân Điền ước đoán “cũng khoảng năm giờ chiều rồi. Nghỉ ngơi một khắc xong sẽ tiếp tục vậy”. Với tay lấy một bọc xôi bên cạnh, hắn ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói lâu ngày. Mấy bọc xôi, ít nước uống, vài quả lê, dăm viên Hồi Linh Đan là những gì hắn chuẩn bị cho hai ngày luyện thuốc dã chiến, lúc nào nghỉ là hắn ăn ngay lúc ấy, tiết kiệm thời gian triệt để, dù chả mấy khi hắn dám nghỉ. Nuốt chửng xong gói xôi thì bụng cũng lưng lưng, Xuân Điển gặm thêm trái lê nhằm bù đắp chút năng lượng. Đúng lúc ấy, cửa phòng hắn mở ra.
– Sư huynh không hổ là sư huynh. Mới một ngày đã làm xong thuốc, bây giờ thanh thản ngồi gặm lê giải khát rồi ta!
Đại Hùng kinh ngạc đi vào. Vốn hắn được Thanh Tân thúc giúp đỡ, cộng với công nghệ “lười hóa” của bản thân đã đột phá lên cấp bậc “nướng thuốc đại trà”, tốc độ hợp đan liền tăng lên gấp tám lần. Đến giữa chiều nay số thuốc cần nộp đã hòan thành xong, thậm chí còn dư ra ba chục viên, được hắn cùng với Thanh Tân thúc thử thêm vào chút ít phụ gia cho thay đổi hương vị. Nghĩ đến vị sư huynh vui tính cùng chịu phạt kia đang lăn lê luyện thuốc, hắn vội vác túi đồ nghề leo lên Quỷ Diện Kỳ Đà, phóng sang Đan Dược Xã xem có giúp đỡ được gì không. Không nghĩ tới lại thấy cảnh Xuân Điền đang gác chân lên ghế cạp lê rất hăng hái.
– Làm gì có, làm gì có.
Xuân Điền xấu hổ xua tay:
– Ta làm mệt bở hơi tai, từ đêm qua đến giờ chưa có gì vào bụng, giờ nhịn không được phải ăn chút đó thôi. Sao đệ không ở nhà chế thuốc đi, sang đây làm gì? Sư tỷ tuy hiền nhưng cũng nghiêm lắm, không đùa được đâu…
Chợt nghĩ đến chuyện gì đó, Xuân Điền hoảng hốt vội xua tay như xua tà:
– Đệ đừng tìm tới ta. Ta hết tiền dư rồi nha. Hiện giờ ta còn thiếu rất nhiều thuốc, sáng mai không chừng phải đi mua thêm từ mấy muội muội trong xã. Tiền dư còn không đủ mua linh thạch luyện công hết tháng này.
– Đệ vay tiền huynh làm gì?
Đại Hùng bật cười.
– Không phải đệ luỵên đan không kịp, muốn lén mua thêm vào cho đủ số hay sao?
Xuân Điền gióng cái cổ xương xẩu như cổ cò ra ngạc nhiên. Hay là tên này không đến mượn tiền, mà muốn mượn thuốc. Ý nghĩ này cũng không tồi nha. Mấy loại thuốc này đệ tử trong môn hẳn là đều có một ít, mượn chừng năm bảy người thế nào chả đủ.
– Được rồi, được rồi. Thiết Cung Đan ta còn chừng sáu viên. Loại này bây giờ ta không còn dùng nhiều như xưa nữa nên không tích trữ. Đợi ta lấy cho đệ số đan này xong, đệ cho ta cưỡi ké con Quỷ Diện Kỳ Đà đến tìm mấy vị đệ muội khác. Thêm vài chục viên nữa thế nào cũng sẽ đủ đan dược nộp phạt. Số còn lại, sau này chúng ta từ từ luyện tiếp trả bọn họ sau.
Đại Hùng lôi trong túi đồ nghề ra một thanh kẹp đan, lắc lắc trước mặt Xuân Điền :
– Đệ không có đến mượn tiền hay mượn đan của huynh. Đệ tới để giúp huynh chế kịp số đan dược.
Xuân Điền trố mắt nhìn Đại Hùng như nhìn một tên điên…
Chỉ có điều ngay tối hôm đó, Xuân Điền đã nhanh chóng hối hận về suy nghĩ “tày trời” của mình. Nhất là lúc trời sáng, hắn trực tiếp biến lời cám ơn thành hơn mười viên Ngọc Quang Đan, bằng nửa số đan dư mà hai tên hợp lực luỵên chế.
Đại Hùng đương nhiên là không hề từ chối, bỏ công ra được đền đáp là thường. Huống chi đan dược tức là linh thạch. Mà linh thạch thì lúc nào hắn chẳng thiếu? Thực ra thứ tốt nhất mà hắn có được từ Xuân Điền chính là phương pháp luyện chế Ngọc Quang Đan. Ngọc Quang Đan dùng để ổn định tinh thần, phần lớn pháp môn tiên gia đều cần tới.
…….
Thu Hà ngẩn người nhìn hai khay đan dược trước mặt. Trách phạt nàng đưa ra, đối với trình độ hiện tại của hai tên sư đệ hẳn là phải không cách nào hoàn thành mới đúng. Nàng vốn chuẩn bị sẵn mấy lời phê bình nghiêm khắc, định giáo huấn một trận, sau đó sẽ đưa ra một hình phạt bổ sung nhẹ hơn để chúng có đường lui. Không nghĩ ra hai tên này đều hoàn thành yêu cầu đúng hạn.
Nhìn hai tên đó tiêu sái leo lên con kỵ thú xấu xí phóng đi, nàng bỗng nhiên có chút khó chịu. Nhưng nghĩ đến hai cặp mắt còn đỏ những tơ máu vì thức đêm của bọn chúng, nàng lại xuôi xuôi lòng. Công bằng mà nói, nàng cũng thấy bội phục. Với tốc độ luyện đan thế này, trừ phi đã vào tiến cảnh Hổ Cấp, còn không luyện xong cũng chỉ có nước bò mà tới gặp nàng. Vậy mà chúng còn đi lại, chạy nhảy như thường. Loại tư chất này cũng đáng để lưu tâm tới. Nhất là tên sư đệ mà nàng ghét, hắn mới chỉ là Lang Cấp Thuần Chính. Thảo nào, hắn lại có thể đoạt vị trí hạt giống khi thi vào nội môn. Thu Hà ngần ngừ xem có nên báo với sư phụ mình một tiếng hay không.
Trong khi Thu Hà còn mải đoán già đoán non về Đại Hùng thì hắn đã trở về phòng của mình bên Bảo Thú Trại, đánh một giấc quắc cần câu. Hai ngày thức trắng, mặc dù người tu tiên hay dùng minh tưởng để nghỉ ngơi, được ngủ một giấc sau khi mệt nhọc vẫn là điều Đại Hùng thích làm nhất. Cái gì mà kiệt lực ngồi minh tưởng sẽ đạt hiệu quả cao. Mấy lần Đại Hùng áp dụng – kết quả đều là tình trạng… ngủ gật. Huống chi trong tình hình suy kiệt tinh thần như hiện nay, minh tưởng chỉ e càng làm cho thần thức bị moi nốt chút tàn dư cuối cùng.
Dậy tắm táp cho mát mẻ, lại ăn no căng bụng, Đại Hùng lấy một viên Ngọc Quang Đan cho vào miệng, sau đó mới ngồi cầm linh thạch minh tưởng. Cơ thể sau một đợt hành xác, đòi hỏi bổ sung năng lựơng mãnh liệt. Linh khí từ trong linh thạch vừa thấy Đại Hùng vận pháp quyết, vội vàng đổ vào trong khí cung Đại Hùng. Hắn cũng không chậm trễ, lập tức khởi động chu trình luyện khí.
Một linh thạch cấp thấp, Đại Hùng phải hấp thụ trong vài ba ngày. Nhưng hai ngày trước tiêu hao năng lượng quá lớn, khí cung đã muốn trống rỗng, vì vậy cơ thể hắn hút chặt nguồn linh khí, cướp lấy cướp để. Linh thạch cấp thấp hàm chứa linh khí không nhiều, nhưng so với khả năng trữ linh thấp tới đáng thương của đệ tử Lang Cấp, lại như sông Đà cuộn chảy. Linh khí ào ào xông vào khí cung, Đại Hùng còn chưa dẫn luyện được bao nhiêu, khí cung đã sớm bị lấp đầy một đám linh khí hỗn loạn.
Thông thường khi khí cung hết chỗ, lực hút của cơ thể thông qua pháp quyết cũng ngừng lại. Lần này khí cung hắn lại tựa như “no bụng, đói con mắt”, vẫn tham lam thu nạp thêm linh khí từ ngoài vào, cho đến lúc linh thạch trên tay hắn cạn linh vỡ thành bột mịn. Thành khí cung vốn mềm dẻo lúc này bị dồn căng ra giống thổi bong bóng. Đại Hùng gấp đến quíu tay, móc túi ra một viên Thiết Cung Đan, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Thiết Cung Đan này là phiên bản thí nghiệm hương vị do hắn và Thanh Tân thúc chế thử. Vốn nó phải có cảm giác chua loét của dược thảo, bây giờ lại thêm vị mằn mặn, ngòn ngọt, nếu đem so sánh, có thể nói viên Thiết Cung Đan này ăn hao hao ô mai (xí muội) vậy, thực sự dễ nuốt hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Thiết Cung Đan tan vào trong miệng, dược tính theo gân mạch chạy thẳng tới khí cung thấm lên thành vách. Khí cung đang căng cứng như muốn rách lập tức tăng thêm mấy phần dẻo dai, mạnh mẽ chặn đứng xung động do linh khí hỗn loạn đem lại.
Trong không gian tinh thần của Đại Hùng, sau khi Ngọc Quang Đan phát huy tác dụng, mảng thế giới này cũng lấy lại một chút hình dáng. Hôm qua lúc Đại Hùng vào xem, không gian tinh thần tràn đầy những khối khí xám lượn lờ, xung quanh đượm vẻ tiêu điều, ngay cả quả trứng bạch ngọc kia cũng ảm đạm đi mấy phần. Bây giờ khí xám đã tan đi, lộ ra những chùm rễ do quả trứng cắm vào thần thức. Quả trứng cũng tựa như khí cung của hắn, suýt chết đói giờ gặp được thức ăn, hăng hái hấp thụ từng ngụm tinh thần. Đại Hùng cũng hết cách, chỉ còn biết trơ mắt nhìn. Từ lúc hình thành, cứ mỗi tuần nó lại thực hiện việc “ăn” một lần. Tuy nhiên lượng hấp nạp của nó cũng có chừng mực, thường minh tưởng một buổi là hồi phục lại được.
Quả trứng oàm oạp cắn nuốt thần thức. Ngay cả khi khí cung đã bắt đầu ổn định lại, nó vẫn hăng hái đánh chén. Đại Hùng ngán ngẩm nuốt thêm một viên Ngọc Quang Đan nữa. Đã có lần hắn dùng tinh thần bản thân tấn công khi nó đang “đói”, kết quả một chùm âm thanh đánh ra khiến đầu óc hắn choáng váng. Đại Hùng không chịu nổi những âm ba này, đành mặc kệ cho nó hấp nạp những lần sau. Trừ phi vào giới hạn chịu đựng, còn không hắn không tình nguyện kích động nó làm gì.
Chừng hết sáu canh giờ, quả trứng mới chịu ngừng lại. Trong lúc nó hấp thu thần thức, Đại Hùng cũng kịp luyện xong khối linh khí hỗn loạn trong cơ thể. Điều làm hắn ngạc nhiên là khí cung sau khi bớt áp lực vẫn không co lại bao nhiêu, giống như ổn định ở dung tích mới.
Đại Hùng còn chưa hết kinh thán thì trong thế giới tinh thần của hắn, quả trứng kia phát ra một tràng âm thanh líu lo vui sướng. Rồi trên vỏ trứng trắng tuyết, một nhóm hoa văn bừng sáng những quang mang màu xanh lục, chiếu rọi lên không gian tinh thần. Trong thế giới tinh thần vốn không phân biệt phương hướng, chỉ là một khối khoảng không tối đen tĩnh lặng, lúc này tự nhiên xuất hiện mảng cỏ hoa rộng lớn trôi nổi. Từng cây cỏ xanh mướt mang đậm hương thơm thuần khiết, ngọn cỏ và chùm rễ dài trắng tinh nhẹ nhàng lay động như có làn gió dập dìu thổi qua, làm cho người ta cảm giác tươi mát, khoan khoái.
Đại Hùng sững sờ nhìn biến đổi xảy ra trong thế giới tinh thần, khi mảng cỏ xuất hiện, sâu trong thần thức của hắn tựa như có gì đó chiếu qua, bốn phía giới hạn tinh thần lùi dần ra xa, mở rộng diện tích lên gấp bốn. Đại Hùng giật mình thức tỉnh. Cảm nhận linh lực và tinh thần song hành tịnh tiến, hắn ngỡ ngàng phát hiện, bản thân mình hình như vừa nhẹ nhàng vượt qua hai giai, từ Lang Cấp Thuần Chính lên thẳng Hùng Cấp Tiểu Thành.