Còn Tạ Ải Ngọc thì hay mời vài người bạn đến, dường như thực sự nghe theo lời Tạ Trung Đình, muốn cho cậu làm quen với một số bạn bè, không cần suốt ngày ru rú trong phòng.
Tạ Yểu vất vả lắm mới có được một kỳ nghỉ dài hạn, không phải dậy sớm mỗi ngày để đến thư phòng đọc sách, bắt đầu trở nên lười biếng, nói gì cũng không chịu đi cùng Tạ Ải Ngọc đến gặp gỡ bạn bè, ngay cả ra cửa du ngoạn cũng không muốn.
Tuy rằng Tạ Ải Ngọc cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không ép buộc.
Ngày hôm đó, Tạ Yểu ngủ đến trưa mới dậy, phòng bếp đã để dành cơm canh cho cậu, Sơn Hạc thấy cậu tỉnh lại liền chạy đến phòng bếp hâm nóng đồ ăn. Sau khi ăn trưa xong, Tạ Yểu chắp tay, chậm rãi bước ra khỏi phòng, ra ngoài sân viện đi dạo.
Ánh nắng vừa phải, so với mấy ngày trước thì ấm áp hơn nhiều, Tạ Yểu khép chặt áo choàng, uể oải ngáp một cái.
Tuy nói mấy ngày nay cậu đều ra khỏi phòng, nhưng chỉ ngồi thư giãn trong sân, cũng không ở lâu bên ngoài, thường đi dạo khoảng nửa canh giờ rồi quay trở lại Yêu Nguyệt Viện.
Trở về sân, cậu chọn ra một thoại bản hôm qua chưa kể xong từ đống truyện mà Tạ Ải Ngọc đưa cho để giết thời gian. Đang định kể tiếp cho hai đứa trẻ thì Truy Vân bắt đầu tám chuyện với cậu: “Yểu ca, lệnh cấm túc của tam thiếu gia đã được gỡ bỏ rồi, mấy ngày nay người đừng đi lung tung, hắn đang muốn tìm người gây rắc rối đấy.”
Tạ Yểu trêu cậu ta: “Vậy khi nãy ta ra ngoài đi dạo, sao em không nói với ta?”
Truy Vân lầu bầu nói: “Ta cùng lắm chỉ quay đi một chút thôi mà người đã ra ngoài cổng rồi! Sơn Hạc gọi người thế nào người cũng không quay đầu lại!”
Tạ Yểu bật cười: “Ta thực sự chán muốn chết rồi, nên ra ngoài đi dạo chút thôi. Hơn nữa, ta có đi đến chỗ nó đâu, làm sao nó gây rắc rối cho ta được? Huống chi ta đang ở Yêu Nguyệt Viện, vì nể mặt huynh trưởng, nó cũng không dám đến đây gây sự đâu.”
Truy Vân khô khan “Ồ” một tiếng, ngay sau đó lập tức kéo Sơn Hạc cùng gối đầu lên đầu gối cậu, làm nũng nói: “Yểu ca, hôm qua kể đến đâu rồi? Kể tiếp đi mà.” Sơn Hạc cũng chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhìn cậu.
Tạ Yểu liền tiếp tục kể tiếp nội dung dừng lại từ hôm qua.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, rất nhanh đã gần đến đầu xuân, Tạ phủ treo lên những chiếc đèn lồng đỏ lớn, dán thêm câu đối xuân và chữ Phúc.
Còn Tạ Yểu rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn cùng Tạ Ải Ngọc viết câu đối xuân, lại viết nhiều tấm chữ Phúc, đợi mực khô rồi tự mình đi dán.
Tạ Ải Ngọc đỡ thang gỗ, nhìn hồi lâu rồi nói: “Hoành phi dịch sang phải thêm một tấc nữa…Ừm, đúng rồi, vừa vặn.” Tạ Yểu dán xong tấm hoành phi, vội vàng xuống thang, y liền giữ chặt thang gỗ, lại cười: “Xuống chầm chậm thôi, khéo ngã đấy.”
Tạ Yểu xuống đất vững vàng, nghe vậy ngẩng đầu nhìn y, nói: “Ngã á?”
“Cây thang quá cao.” Tạ Ải Ngọc nói.
“Cũng đâu phải lên mái nhà, không ngã được đâu.” Tạ Yểu nói: “Chỗ huynh vẫn chưa dán câu đối xuân, có muốn đi dán không?”
Hai người liền đi về phía viện của Tạ Ải Ngọc.
Bọn hạ nhân đều đã đến chỗ Tạ Trung Đình để nhận lì xì năm mới, lúc này trong viện không có ai, cây thang họ phải tự mình khiêng. Tạ Ải Ngọc đi trước, Tạ Yểu nhìn bóng lưng y, cảm thấy y dường như lại cao thêm một chút, so với cậu cao hơn rất nhiều.
Mặc dù Tạ Yểu cũng cao lên, nhưng vẫn lùn hơn Tạ Ải Ngọc.
Cây thang được đặt xuống, Tạ Yểu buông tay ra, bắt đầu bôi hồ dán lên mặt sau tấm hoành phi, sau đó nhanh nhẹn trèo lên thang, khoa tay múa chân so trái đo phải vài lần, hỏi Tạ Ải Ngọc xem có bị lệch không, Tạ Ải Ngọc đáp: “Không, vừa vặn.” Tạ Yểu liền dán bức hoành lên.
Hai người lại một trái một phải, dán câu đối xuân lên.
“Có dán chữ Phúc không?”
“Dán.”
Tạ Yểu lộn ngược chữ Phúc nền đỏ mực đen lại, dán lên cửa chính.
(Chữ Phúc treo ngược: Bởi vì chữ Phúc lộn ngược đầu được đọc là “phúc đảo” đồng âm với từ “phúc đáo” nghĩa là phúc đến.)
Tạ Ải Ngọc học theo, cũng dán chữ Phúc lên phía bên kia.
Khi những người hầu nhận lì xì năm mới trở về, thấy trong viện đã dán câu đối xuân và chữ Phúc xong, ngay cả đèn lồng cũng đã được treo lên, họ nhất thời không biết phải làm gì — các chủ tử đã làm hết việc rồi, còn cần bọn họ làm gì nữa?
Tạ Ải Ngọc không có ý định phạt họ, còn bảo tiểu đồng bên cạnh đưa cho bọn họ ít tiền bạc, nói là thưởng bạc năm mới, sau đó cùng Tạ Yểu trở về thư phòng.
Trên bàn gỗ đàn hương trong thư phòng đặt một bé mèo gỗ rất sống động, đè lên góc giấy đỏ, hóa ra nó được Tạ Ải Ngọc dùng làm đồ chặn giấy.
Tạ Yểu cất bút mực và giấy đi, rửa tay xong liền rúc mình vào ghế dựa, trong tay ôm lò sưởi tay mà Tạ Ải Ngọc đưa cho, hiếm khi đùa giỡn với Tạ Ải Ngọc: “Huynh cho họ tiền thưởng, sao lại không cho ta tiền mừng tuổi? Gọi huynh một tiếng “ca ca” đúng là uổng công.”
Tạ Ải Ngọc đặt đĩa điểm tâm đến gần tầm tay cậu hơn, “À” một tiếng rồi nói: “Tiền mừng tuổi thì có đấy…chỉ là chưa đến lúc thức đêm đón giao thừa, nếu em muốn, bây giờ cho em trước cũng không sao.”
Tạ Yểu không thực sự muốn khoản “tiền mừng tuổi” này, cùng lắm chỉ vui đùa một câu thôi, không suy nghĩ nhiều đã từ chối. Cậu bốc một miếng bánh ngọt từ đĩa, ngậm trong miệng, giọng lúng búng: “Nói đùa thôi mà, ta cần gì tiền mừng tuổi… Nếu huynh muốn cho thì cho Tạ Xuân Kỳ đi, nó mong lắm đấy.”
“Xuân Kỳ tất nhiên cũng có một phần.” Tạ Ải Ngọc nói: “Nhưng mà, lần trước đệ ấy lại phạm lỗi, toàn bộ đã bị tịch thu rồi.”
Tạ Yểu thần sắc nhàn nhạt, lại ăn một miếng bánh ngọt, nói: “Khó trách mẫu thân lại khóc.”
Cậu vẫn chưa sửa miệng, vẫn gọi Lâm Vân Tình là “mẫu thân”, mặc dù không muốn thân cận với bà, nhưng khi thấy bà khóc, cũng không khỏi mềm lòng. Nhưng dù cậu đã dỗ dành hồi lâu, cũng không hỏi ra được rốt cuộc bà khóc vì điều gì, bà chỉ lặng lẽ thổn thức một lúc rồi lau sạch nước mắt, nói chuyện với Tạ Yểu bằng giọng nói khàn đặc.
Tạ Yểu nhớ đến sự ương ngạnh của Tạ Xuân Kỳ, khẽ thở dài.
Cậu mềm lòng, không chịu được cảnh người khác khóc. Khi đó Trần Như Bảo bị sốt, ban đêm cổ họng khô rát, ho khan đến nỗi khóc lên, Lý Chiêu lo lắng, cậu cũng khóc theo, khung cảnh cả phòng hỗn loạn, cuối cùng vẫn là Trần Như Bảo hiếm khi dịu dàng, vừa ho vừa dỗ cậu ngủ.
Đáng tiếc Tạ Xuân Kỳ không mềm lòng, ỷ vào sự yêu thương vô bờ bến của cha mẹ, kiêu căng lại phô trương, không biết thế nào là kiềm chế, nhất định phải làm cho Lâm Vân Tình khóc.
Tạ Ải Ngọc thấy cậu thở dài, nhàn nhạt nói: “Tính cách của Xuân Kỳ, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thôi. Mặc dù cha mẹ đã đánh đệ ấy ba mươi cái, nhưng đệ ấy vừa khóc đến tê tâm liệt phế còn không quên la mắng, rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngộ, em cũng đừng so đo nhiều với đệ ấy.” Y nở nụ cười ý vị không rõ, giọng điệu nhẹ nhàng lại khinh thường: “…Trẻ con mà, còn chưa hiểu chuyện đâu.”
*
Năm mới đến, Tạ Yểu và Tạ Ải Ngọc đều lớn thêm một tuổi, cả hai đều trở thành thiếu niên lang 17 tuổi.
Tạ Yểu nhét cho Truy Vân và Sơn Hạc không ít tiền mừng tuổi, đều lấy từ hộp gỗ nhỏ đựng bạc vụn của mình, ngoài hai đứa trẻ ra, hạ nhân trong viện đều được cậu cho một phần tiền thưởng. Cậu lật qua lật lại hộp gỗ, thấy vẫn còn dư không ít, nếu không có chi tiêu dư thừa, còn có thể tiết kiệm được rất nhiều.
Tính toán xong, cậu đặt hộp gỗ lại chỗ cũ, đi tìm Tạ Ải Ngọc.
Cả hai đều không vội đến sảnh đường. Khi Tạ Yểu đi tìm y, Tạ Ải Ngọc đang uể oải nằm dài trên ghế nằm, khó có khi lộ ra vẻ lười biếng, trên gương mặt tuấn mỹ hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Tạ Yểu bóc một quả quýt nhỏ, tách ra từng múi một, sau đó lại ngồi gỡ những sợi xơ trắng, chia cho Tạ Ải Ngọc vài múi. Tạ Ải Ngọc cất giọng ỉu xìu: “Yểu Yểu, thay ta chiêu đãi khách nhân được không…”
Tạ Yểu lạnh lùng đáp: “Ta không quen biết bọn họ, ngay cả tên cũng không gọi được, vô duyên vô cớ đến đó chỉ khiến người ta ghét thôi.”
Tạ Ải Ngọc ăn xong quýt, nước cốt chua ngọt bung tỏa trong miệng, y không khỏi nhíu mày lại: “…Buồn ngủ quá, ta khó khăn lắm mới trốn về được…”
Cậu nghe lời Tạ Ải Ngọc nói, lại bóc quýt tiếp, lần lượt gỡ bỏ xơ trắng, mấy múi liên tục như vậy. Tạ Ải Ngọc nhìn quýt trong tay cậu, vươn tay về phía cậu, Tạ Yểu liền đưa cho y vài múi, nói: “Sơn Hạc kể huynh đã đến sảnh đường, trò chuyện qua lại rất vui vẻ mà.”
Tạ Ải Ngọc không nói nữa, nhắm mắt lại, trả quýt lại cho cậu, trở mình trên ghế nằm, không để ý đến cậu.
Tạ Yểu ăn hết quýt, rồi ngồi yên lặng bên cạnh, cũng không quấy rầy y.
Tiếng pháo trúc nổ vang lên, Tạ Ải Ngọc từ từ tỉnh giấc trong cơn mơ màng.
Y ngồi dậy, chiếc áo ngoài màu đỏ nhạt đắp trên người liền rơi xuống, lúc này y mới hơi hơi mở mắt, nhìn về phía Tạ Yểu, thấy Tạ Yểu chỉ khoác trên người một lớp áo sa y hơi mỏng.
Hóa ra khi y ngủ thiếp đi, Tạ Yểu đã đắp thêm áo cho y.
Lò sưởi trong thư phòng chưa được đốt, Tạ Ải Ngọc vội vàng lay Tạ Yểu dậy, gọi cậu bằng giọng điệu nhỏ nhẹ, thấy cậu không tỉnh, liền cởi lớp sa y kia ra, kéo cánh tay cậu, mặc lại áo ngoài vào giùm cậu.
Cả hai đều ngủ quên, chẳng ai để ý xem lò sưởi trong thư phòng có cháy không.
Tạ Ải Ngọc tự trách mình sơ suất, không khỏi thở dài một tiếng.
Tiếng pháo trúc nổ đùng đùng cuối cùng cũng đánh thức Tạ Yểu dậy từ cơn mơ, cậu bực bội xoa xoa mắt, miệng làu bàu: “…Ồn quá.”
“Sao em cũng ngủ quên vậy? Ta còn nghĩ em sẽ đánh thức ta dậy nữa.”
Tạ Ải Ngọc thấy cậu ngủ mê mang, liền nảy sinh chút ý xấu — y đưa bàn tay lạnh ngắt của mình, áp vào gáy Tạ Yểu, lạnh đến mức làm Tạ Yểu giật thót, đứng thẳng dậy, hung dữ trừng mắt nhìn y.
Tạ Ải Ngọc vội vàng giơ tay lên, để mặc cậu đánh một cái, rồi sau đó bật cười ha hả.
Tạ Yểu tức muốn chết, đang định mở miệng đòi lại áo ngoài của mình, kết quả cúi đầu nhìn lại, thấy áo ngoài đã được mặc lại trên người rồi.
Thế là cậu chộp lấy chiếc sa y bên cạnh, ném về phía Tạ Ải Ngọc.
Áo sa y mở tung ra, phủ kín mặt Tạ Ải Ngọc. Cách một lớp vải mỏng mông lung, y mơ mơ hồ hồ nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tạ Yểu, trong lòng thấy sảng khoái, cũng cười không chút che giấu.
Y gom chiếc sa y lại, đi ra ngoài cửa gọi một thị nữ, bảo cô ấy đi lấy hai chiếc áo choàng tới đây.
Chờ đến khi thị nữ mang áo choàng đến, Tạ Yểu đã hết giận, đang ôm một chiếc lò sưởi tay, ngồi một bên ăn bánh ngọt.
Tạ Ải Ngọc đứng ở cửa, hướng về phía cậu vẫy vẫy tay, nói: “Nên đến sảnh đường rồi, lại đây.”
Cậu ngậm nửa miếng bánh ngọt đi qua, Tạ Ải Ngọc liền khoác cho cậu chiếc áo choàng cổ lông, rồi buộc chặt dây lại.
Tạ Ải Ngọc nói: “Bên ngoài lạnh, mặc ấm một chút.”
Tạ Yểu mồm lúng búng: “Cảm ơn.”
Chàng thiếu niên cao hơn cậu rất nhiều giơ tay lên, nhéo nhẹ vành tai tròn trịa của cậu, rồi khoác áo choàng cho mình, đẩy cửa ra, ra khỏi thư phòng trước một bước.
Tạ Yểu bước chân theo, đuổi kịp y.
Giống như Tạ Ải Ngọc đã nói, bên ngoài quả thật rất lạnh.
Gió không lớn, nhưng lại cực lạnh, thổi đến nỗi khiến gương mặt Tạ Yểu đỏ ửng lên, cậu chôn mặt vào cổ áo lông, bước chân cố tình đi chậm lại, sau đó giơ tay lên xoa xoa mặt.
Tạ Ải Ngọc lặng lẽ bước nhanh hơn vài bước, vừa vặn đi trước mặt cậu, chắn hết gió lạnh.