Tạ Yểu đi ngang qua Tạ Ải Ngọc, không liếc mắt nhìn y lấy một cái, lặng lẽ đứng trước bàn, cúi đầu rũ mi, lễ phép gọi một tiếng “Phụ thân” rồi không nói gì nữa.
Tạ Ải Ngọc không đến gần cậu, cách cậu khoảng nửa cánh tay, đáy mắt tĩnh lặng, “Phụ thân.”
Tạ Trung Đình nói: “Ngày mai sẽ khởi hành đi kinh thành, các con đều đã lớn rồi, qua hai năm nữa cũng đến tuổi nhược quán, không cần ta ân cần dạy bảo, dặn dò nhiều nữa. Ta cũng không nói gì nhiều, ở bên ngoài phải cẩn thận mọi việc, nhớ đừng tốn nhiều miệng lưỡi tranh cãi với người khác, chỉ cần nghe lời tiên sinh, lấy học hành làm chính.” Ông ta ngừng một chút, rồi lại nói một cách gượng gạo: “…Mẫu thân các con có bảo, ở bên ngoài đừng để mình chịu tủi thân, nhớ thường xuyên viết thư nhà, đừng để bà ấy lo lắng.”
Cả hai cùng đáp một tiếng “Vâng”, Tạ Trung Đình không nói thêm gì nữa, chỉ bảo họ trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đừng dậy muộn, lỡ mất canh giờ.
Tạ Yểu đến rồi đi nhanh như cơn gió, không để Tạ Ải Ngọc nắm được lấy một mảnh áo, bước nhanh về phía trước, chẳng mấy chốc đã biến mất trong đêm tối, chỉ để lại một mình Tạ Ải Ngọc đứng tại chỗ.
Tạ Ải Ngọc xoa xoa đầu ngón tay, cười thầm hồi lâu, rồi cũng chậm rãi rời đi.
Ngày hôm sau.
Tạ Trung Đình không đến tiễn đưa, ông ta đã ra ngoài từ sáng sớm, nói là sổ sách không khớp, cần đến cửa hàng kiểm tra đối chiếu một phen, để một mình Lâm Vân Tình đến tiễn bọn họ.
Lâm Vân Tình nắm lấy tay hai người, nhẹ giọng dặn dò, rồi bảo bọn họ thường xuyên gửi thư về nhà. Dù Đông Lâm không cách xa kinh thành lắm, có thể thường xuyên đến thăm, nhưng Tạ Yểu mới trở về được hai năm đã phải đi, bà cực kỳ không nỡ.
Tạ Ải Ngọc nhẹ nhàng gỡ tay bà ra, dịu dàng nói: “Mẹ à, đừng lo lắng quá, con sẽ chăm sóc Yểu Yểu thật tốt.” Nói xong, y lại liếc mắt đưa tình nhìn Tạ Yểu, khiến Tạ Yểu cảm thấy rờn rợn trong lòng.
Tạ Yểu không muốn để Lâm Vân Tình lo lắng nhiều, nên thuận theo y: “Có huynh trưởng làm bạn, không cần phải lo lắng quá đâu mẹ.”
Lâm Vân Tình hơi yên tâm: “Thôi được rồi, trong xe ngựa có bánh quế hoa và bánh ngọt, mẹ gửi cho các con một ít, lấy ăn dọc đường. Nếu tiền bạc không đủ, thì đến tiền trang ở kinh thành mà lấy, đừng ham chơi, phải lấy học tập làm trọng.”
Tạ Yểu cười: “Con biết rồi.” Cậu ôm Lâm Vân Tình một cái, “Đâu phải không gặp lại nữa đâu, con phải đi rồi, mẹ à.”
Tạ Ải Ngọc cũng nói: “Đúng là phải đi rồi.”
Lâm Vân Tình lưu luyến không rời tiễn họ lên xe ngựa, cho đến khi không còn thấy bóng dáng xe ngựa nữa mới quay về phủ.
Hai cỗ xe ngựa, cách nhau không xa không gần, bên cạnh Tạ Yểu chỉ có thể đem theo một tiểu đồng, Lâm Vân Tình thấy cậu không nỡ rời xa hai đứa trẻ này, bèn đưa ra một ý kiến, cậu giữ một đứa bên mình, đứa còn lại đi theo Tạ Ải Ngọc.
Vì vậy, đêm qua hai đứa trẻ chơi kéo búa bao, ba ván thắng hai, ai thắng sẽ được ở bên cạnh Tạ Yểu. Sơn Hạc hiếm khi thắng Truy Vân một lần trong trò chơi này, lập tức vui mừng khôn xiết, ôm chặt lấy Tạ Yểu không buông. Truy Vân bĩu môi, cũng đến ôm Tạ Yểu.
Tuy cậu ta có hơi ngốc, nhưng cậu ta cũng biết Sơn Hạc sợ đại thiếu gia, nên cố tình thua Sơn Hạc, để em ấy được ở bên Tạ Yểu. Dù hơi không vui, nhưng nếu em trai sợ hãi, đến bên đại thiếu gia sẽ khó tránh khỏi sợ đầu sợ đuôi, khiến đại thiếu gia không vui, vậy thà rằng cậu ta đi còn hơn, tránh cho Sơn Hạc bị phạt — Hơn nữa, vốn dĩ cậu ta là tiểu đồng bên người đại thiếu gia, ở bên cạnh đại thiếu gia cũng lâu rồi, sớm đã quen thuộc thói quen của đại thiếu gia, cũng không sợ y.
Cậu ta rất có phong thái của người làm anh, Tạ Yểu thường nói cậu ta là anh trai tốt.
Suy nghĩ này của cậu ta Tạ Yểu hiểu rõ trong lòng, biết cậu ta nhường nhịn em trai, nên lại khen cậu ta là đứa bé ngoan. Sơn Hạc nghe mà như lọt vào sương mù, cũng đòi được khen, bày ra bộ dạng ngoan ngoãn. Thế là Tạ Yểu cũng khen cậu ta, nói cậu ta cũng là đứa bé ngoan.
Lúc này trong xe ngựa chỉ có cậu và Sơn Hạc, Sơn Hạc ngồi bên cạnh, gục xuống bàn nhỏ, lẩm bẩm nói: “Có hơi nhớ ca ca.”
Tạ Yểu cười cậu ta: “Bình thường em chê em ấy, bây giờ chỉ mới xa nhau một chút đã nhớ, đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo.”
Sơn Hạc nói: “Ai bảo anh ấy ngốc, lại hay bắt nạt ta.”
Tạ Yểu xoa xoa đầu cậu ta, cười hồi lâu.
*
Đường đi không xa, nhưng cũng không gần. Từ Đông Lâm đến kinh thành ít nhất phải mất ba ngày. Vào ngày thứ hai, hai người dừng chân tại một khách điếm ở ngoại ô kinh thành, tình cờ gặp hạ nhân Kim gia, còn Kim Thần đang được vây quanh bởi người hầu.
Hai tiểu đồng đều không thích gã, không muốn nói chuyện nhiều với gã, chỉ gọi một tiếng “Kim thiếu gia”, mặc kệ cho gã hỏi thăm tình hình Tạ Yểu gần đây thế nào, bọn họ đều không đáp lại dù chỉ một câu.
Tạ Ải Ngọc đang uống trà ở bàn bên cạnh, chỉ cười, không nói gì.
May mắn là Tạ Yểu vì muốn tránh y, đã bảo tiểu nhị mang cơm lên phòng cho khách, nếu không lúc này Kim Thần chắc chắn sẽ đến quấy rầy cậu. Tạ Ải Ngọc uống xong trà, hỏi tiểu nhị lấy ít điểm tâm, bưng đĩa lên lầu, trong lòng đang tính toán ngày mai nên đi vào canh giờ nào mới có thể tránh được Kim Thần.
Y đang nghĩ ngợi, suy nghĩ bay xa, Kim Thần bỗng nhiên lên tiếng gọi: “Tiểu Hầu gia, lâu rồi không gặp.”
Lâu cái gì mà lâu, rõ ràng tháng trước mới tới cửa bái phỏng, bị Tạ Yểu đóng cửa không tiếp.
Nhưng Tạ Ải Ngọc đã sớm tôi luyện thành thục kỹ năng gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lúc này chỉ coi như tháng trước hai người chưa từng gặp mặt, quay đầu lại cười nói: “Đúng là lâu rồi không gặp.” Y nói xong định bước lên thêm một bậc, nhưng lại bị Kim Thần gọi lại: “Sao không thấy Tạ nhị lang quân?”
“Thân thể Yểu Yểu không khỏe, đang nghỉ ngơi trong phòng.” Tạ Ải Ngọc chậm rãi nói: “Lúc này hẳn đã ngủ rồi.”
Những lời này ngụ ý bảo Kim Thần mau cút đi, đừng đến quấy rầy Tạ Yểu. Nhưng Kim Thần là kẻ lì lợm, gã đâu quan tâm lời nói của y có ý tứ gì, lập tức muốn lên lầu, đi theo y để tìm xem Tạ Yểu nghỉ ở gian phòng nào, nói là muốn “thăm hỏi” một phen.
Tạ Ải Ngọc nghe ra được suy nghĩ trong đầu gã, nhất định phải nhìn thấy một cái mới được, bèn đánh thái cực với gã, nói lảng sang chuyện khác, đứng trên cầu thang một hồi lâu, vẫn không có ý đi, còn Kim Thần không biết Tạ Yểu ở gian phòng nào, muốn giằng co với y một lúc, nhưng hạ nhân đuổi đến thì thầm bên tai gã, nói rằng tiểu quan nhi* mà gã chuộc về trên đường đang khóc trên xe ngựa.
(Tiểu quan nhi: Chỉ trai bao hồi xưa.)
Sắc mặt Kim Thần đột nhiên thay đổi, dưới ánh mắt ý vị sâu xa của Tạ Ải Ngọc, gã vội rời đi, ra khỏi cửa khách điếm, sau đó liền thấy mấy hạ nhân Kim gia đỡ một thiếu niên nhu nhược vào khách điếm.
Tạ Ải Ngọc lười tìm hiểu tại sao gã lại mang theo một tiểu quan nhi đến kinh thành, nhân lúc gã không để ý, y nhanh chóng đi lên lầu, gõ cửa phòng Tạ Yểu, đẩy hé một khe cửa nhỏ, dịu dàng gọi: “Yểu Yểu.”
Tạ Yểu trong phòng không đáp lời, y cũng không nản chí, lại bảo: “Ta hỏi tiểu nhị lấy một đĩa bánh ngọt mà em thích, em ra đây một chút nhận lấy, ta không vào phòng đâu.”
Trong phòng có chút động tĩnh, tiếng bước chân càng lúc càng gần, tay y nhẹ bẫng, đĩa bánh ngọt đã bị Tạ Yểu lấy đi, mà y nhân cơ hội này chạm vào mu bàn tay Tạ Yểu, thấp giọng cười một tiếng.
Dường như Tạ Yểu cũng nhận ra được, cậu nhanh chóng đóng cửa lại, không quan tâm liệu tay Tạ Ải Ngọc có rút về kịp hay không, “Rầm” một tiếng, tiếng đóng sầm cửa vang lên.
Cũng may Tạ Ải Ngọc rút tay về cực nhanh, không bị cửa kẹp phải ngón tay.
Y cố nén tiếng cười trong cổ họng, kiềm chế đến mức khó chịu, giọng nói cũng run rẩy: “Yểu Yểu, ta đi đây.”
Tạ Yểu vẫn không nói lời nào, nhưng Tạ Ải Ngọc lại cảm thấy sảng khoái trong lòng, xoa xoa đầu ngón tay, rời khỏi cửa phòng Tạ Yểu với vẻ rất hài lòng.
Chẳng bao lâu sau, từ trong phòng vọng ra một tiếng động trầm đục, đó là do Tạ Yểu tức giận ném gối trên giường.
Tạ Ải Ngọc còn chưa đi xa, nghe được rất rõ ràng, cố nín cười hơn nửa ngày, nhưng cuối cùng y vẫn không thể nhịn nổi, cất giọng cười lớn.
Cái gối hình như lại bị ném thêm lần nữa, lần này Tạ Ải Ngọc không còn nghe thấy gì, y đã trở về phòng cho khách.
Tạ Yểu trong phòng đấm cái gối một cách giận dữ, một cú lại thêm một cú, đánh rất tàn nhẫn, như thể cái gối đầu kia là Tạ Ải Ngọc, đấm thêm vài cú là có thể giải tỏa cơn giận trong lòng.