Tạ Yểu buồn ngủ không tỉnh táo nổi, Sơn Hạc đành phải đỡ cậu, cẩn thận đi xuống lầu. Lông mi cậu cụp xuống, trông rất ngoan ngoãn, như một bé mèo con chưa tỉnh ngủ, cũng giống Tuyết Ly, khi Tuyết Ly nửa thức nửa ngủ rất hay bám người, cũng rất ngoan.
Tạ Ải Ngọc nhìn thấy vậy trong lòng lại dâng lên cảm giác ngứa ngáy, như có một cái móc nhỏ móc trái tim y trĩu xuống, nhân lúc Tạ Yểu còn mơ màng chưa tỉnh táo, y thay Sơn Hạc, đỡ Tạ Yểu lên xe ngựa.
Cậu buồn ngủ không chịu nổi, vừa tựa vào đệm mềm liền trượt xuống, không mở được mắt, chỉ ư ử vài tiếng. Đầu ngón tay Tạ Ải Ngọc lưu luyến trên má cậu một lúc, rồi nhanh chóng chạm vào chấu môi mà y đã mơ ước từ lâu.
Chấu môi nho nhỏ, mỗi khi Tạ Yểu cười đều lộ ra.
Y xoa nhẹ vài cái, khẽ cười: “Mềm ghê.”
Tạ Yểu nhíu mày, lật người.
Tạ Ải Ngọc biết điểm dừng, quay người xuống xe ngựa, liếc mắt nhìn Sơn Hạc, nhàn nhạt bảo: “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi đều biết nhỉ.”
Sơn Hạc khẽ run lên, giọng nói run rẩy đáp: “Vâng, vâng…”
Tạ Ải Ngọc khá hài lòng với câu trả lời này của cậu ta, khẽ gật đầu, trở lại xe ngựa của mình.
Truy Vân đi theo phía sau, tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, vội dừng chân lại, xoa xoa mặt em trai, đưa cậu ta lên xe ngựa, còn mình thì quay đầu đi theo Tạ Ải Ngọc.
Xe ngựa di chuyển chậm rãi, cho đến khi mặt trời mọc ở phía đông, bọn họ mới đến cổng thành Kinh đô.
Lính gác lần lượt kiểm tra thẻ bài, rồi cho bọn họ đi vào.
Sơn Hạc thật sự sợ hãi, ngay cả khi nói chuyện với Tạ Yểu trên xe ngựa cũng có vẻ co rúm, Tạ Yểu gần như ngay lập tức đoán ra là do Tạ Ải Ngọc — người này có lẽ đã nhân lúc cậu còn mơ màng không tỉnh táo mà nói gì đó với Sơn Hạc, hoặc là đã đe dọa Sơn Hạc, mới khiến Sơn Hạc sợ hãi thành ra như vậy.
Tạ Yểu không biết nói gì, chỉ ôm lấy Sơn Hạc, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu ta.
Sơn Hạc giọng nói run run: “Yểu ca.”
“Đừng sợ.” Tạ Yểu dỗ: “Y chỉ dọa em thôi, không dám làm gì em đâu.”
Sơn Hạc rúc trong lòng cậu, rầu rĩ “Ừm” một tiếng.
Kinh thành phồn hoa, hàng quán bên đường nhiều không đếm xuể, ngày thường đã có rất nhiều người đến dạo chơi, nên lúc này xe ngựa di chuyển rất chậm, Tạ Ải Ngọc bèn vén rèm lên, hướng mắt nhìn ra ngoài một cái.
Hóa ra gặp phải phiên chợ, khó trách xe ngựa lại đi chậm như vậy.
Tạ Yểu cũng vừa lúc thò đầu ra từ cửa sổ xe ngựa, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cậu giống như bị cái gì đó đâm phải, cuống quít thu hồi ánh mắt, rèm cũng buông xuống, giống như một chú sóc nhỏ ăn vụng hạt thông bị phát hiện, đến hạt thông cũng không kịp nhặt đã chạy mất.
Tạ Ải Ngọc nhướng mày cười khẽ, cũng quay lại vào trong xe.
Tiếng rao hàng của những người bán hàng rong vang lên khắp nơi, y suy nghĩ một lúc, kêu người đánh xe dừng xe ngựa lại, đưa cho Truy Vân một xâu tiền đồng, bảo cậu ta xuống xe đi mua kẹo hồ lô, mang tặng cho Tạ Yểu. Truy Vân vâng lời, vội vàng nhận lấy tiền, xuống xe đi mua kẹo hồ lô.
Lớp đường bọc ngoài trong suốt, làm cho quả sơn tra bên trong thêm đỏ rực, Truy Vân cầm kẹo hồ lô, lên xe ngựa của Tạ Yểu, đưa kẹo hồ lô cho Tạ Yểu.
Sơn Hạc thấy cậu ta, méo môi, đòi anh trai ôm.
Trong tay Truy Vân còn cầm một xâu kẹo hồ lô, vội vàng nhét vào tay cậu ta, dỗ dành: “Ta tự bỏ tiền mua cho em một xâu đấy, đừng khóc nữa, đại thiếu gia trước giờ đều như vậy… Ta thấy em bị ngài ấy dạy dỗ, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực…”
Hai đứa trẻ có vô số điều muốn nói, nói hoài cũng không hết chuyện, Truy Vân chu miệng lên, có thể treo được cả một bình dầu nhỏ, cậu ta lẩm bà lẩm bẩm nói rất nhiều.
Truy Vân tưởng chừng như không tâm cơ nhưng thực ra rất thông minh, cậu ta thành thục việc tìm lợi tránh hại, nhưng em trai thì không biết, nên nhân cơ hội này nói với em trai rất nhiều điều, rồi mới sốt ruột hoảng hốt trở về bên cạnh Tạ Ải Ngọc.
Tạ Yểu cười nói: “Truy Vân thông minh nhỉ, em nói có phải không?”
Sơn Hạc ăn kẹo hồ lô, cúi đầu nhìn xuống, cũng không nói lời nào.
Tạ Yểu bèn xoa xoa tóc cậu ta, không trêu chọc nữa.
*
Vào giữa trưa, đoàn người đã đến Thái Học.
Sơn Hạc xuống xe trước một bước, đỡ Tạ Yểu xuống, đi theo bên cạnh cậu.
Tạ Yểu mặc áo choàng màu xanh lơ, bên ngoài khoác một lớp sa y mỏng, Sơn Hạc bên cạnh cũng mặc quần áo cùng màu, nhưng không khoác sa y, đứng bên cạnh cậu, trông như một Tạ Yểu thu nhỏ.
Tạ Ải Ngọc và Truy Vân xuống xe sớm hơn họ một chút, lúc này đang nói chuyện với người hầu.
Tạ Ải Ngọc vẫn giữ vẻ khiêm tốn như thường, nói chuyện với người hầu cũng dịu dàng như vậy, y thấy Tạ Yểu đến liền gọi cậu nhanh chóng lại đây, Tạ Yểu đành phải đi qua, nhưng vẫn không nói với y lời nào.
Người hầu dẫn bọn họ vào Thái Học, trong học đường đã tập trung hơn mười học sinh, mỗi người đều ngồi ngay ngắn tại chỗ của mình, trên bục giảng có một vị lão tiên sinh vẻ mặt hiền từ, tay cầm cây thước, đang giảng giải gì đó.
Phía trước đã hết chỗ, hai người ngồi xuống hàng ghế phía sau, giữa bọn họ thừa ra một chỗ trống.
Hai người họ ngồi xuống chưa được bao lâu, thì có một thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy bước vào, trâm cài tóc lắc lư, nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ, chạy thẳng lên bục giảng, ôm lấy vị lão tiên sinh đó.
Nàng vui vẻ gọi: “Ông ngoại!”
Lão tiên sinh bất đắc dĩ đỡ lấy trâm cài tóc đang lắc lư của cháu gái: “Trong học đường phải giữ yên lặng.”
Nụ cười xinh đẹp rạng rỡ của thiếu nữ lập tức tắt ngấm, làu bàu vài câu, rồi lập tức đi thẳng đến chỗ trống giữa Tạ Yểu và Tạ Ải Ngọc.
Nhận ra Tạ Yểu đang nhìn mình, nàng liền mỉm cười với Tạ Yểu, là một nụ cười thiện ý, chọc Tạ Yểu đỏ mặt.
Thiếu nữ thấy vậy, liền bật cười thành tiếng, tiếng cười nghẹn lại, cố gắng nín cười rất khó khăn.
Lão tiên sinh giảng xong quy tắc của Thái Học, liền cho học sinh đi đến nhà ăn — Đã là giờ Ngọ ba khắc, cũng đến lúc ăn trưa rồi.
(Giờ Ngọ: từ 11h – 13h, 1 khắc tương đương 15 phút. Giờ Ngọ ba khắc là khoảng 11h45″.)
Thiếu nữ xinh đẹp kia thấy lão tiên sinh đã đi xa, nắm lấy Tạ Yểu, nói: “Ta tên Triệu Ỷ Nguyệt, ngươi tên là gì?”
Tạ Yểu từ tốn đáp: “Tạ Yểu.”
Triệu Ỷ Nguyệt hỏi: “Còn người bên cạnh ngươi, tên là gì?” Nàng chỉ về phía Tạ Ải Ngọc.
Tạ Yểu đáp: “Đó là huynh trưởng của ta…”
Cậu còn chưa nói hết câu, Tạ Ải Ngọc đã lên tiếng: “Tạ Ải Ngọc, tự Hành, người Đông Lâm.”
Triệu Ỷ Nguyệt che miệng, ngạc nhiên nói: “Ngươi chính là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh hai năm trước sao?”
Tạ Ải Ngọc khiêm tốn đáp: “Công chúa và ta chỉ chênh lệch một chút, mà ta cùng lắm chỉ may mắn hơn thôi.”
Triệu Ỷ Nguyệt nói: “Chênh lệch một chút cũng là chênh lệch, ta không phải là người kiêu căng không biết lý lẽ, ngươi không cần phải tâng bốc ta.”
Nàng nói chuyện với hai người trong chốc lát, rồi xách làn váy lên, vội vàng rời đi, trông có vẻ như đang muốn tìm ai đó.
Tạ Yểu đẩy đẩy Sơn Hạc, cũng vội vàng rời đi.
Tạ Ải Ngọc ở lại phía sau đứng trong chốc lát, sau đó chậm rãi đi theo dòng người đổ về phía nhà ăn.
Y và Tạ Yểu ngồi cùng một bàn, không ai mở miệng nói chuyện.
Truy Vân và Sơn Hạc thì đến một bàn cách đó không xa, hai người nói chuyện với giọng cực nhỏ, không nghe rõ lắm.
Cuối cùng, Tạ Ải Ngọc lên tiếng trước, nói: “Ăn trưa xong, người hầu lúc trưa sẽ đến dẫn chúng ta về phòng ngủ.”
Tạ Yểu nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
Tạ Ải Ngọc không để ý đến sự lạnh nhạt có chủ ý của cậu, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Em và ta không ở cùng một phòng ngủ, không xa lắm, nhưng cũng không gần… Người hầu đó nói, Khổng Kham sẽ ở cùng phòng với em, người còn lại thì không biết. Bình thường nếu có chuyện gì em có thể nói với Khổng Kham, nếu hắn không giúp được gì, cũng có thể đến tìm ta.”
Tạ Yểu nói: “Ta có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Ngươi không lôi ta cùng phát điên là ta phải tạ ơn trời đất rồi. Ngươi nghĩ rằng dọa Sơn Hạc vài câu, em ấy không dám nói gì, thì ta sẽ không biết gì sao? Em ấy dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, nhìn một cái đã biết mới bị dọa nạt.” Cậu dừng lại một chút, rũ mi nói: “Đừng coi ta như Tạ Xuân Kỳ ngu ngốc đó, ta không bị ngươi lừa đâu.”
Tạ Ải Ngọc khẽ cười rộ lên, không nói gì nữa.
Y nghĩ, không bị ta lừa à… nhưng dù là bé mèo con thông minh đến đâu, cũng có lúc phải sơ sẩy thôi.
___
Lời tác giả:
Tấm gương anh trai ngoan: Truy Vân
Tấm gương anh trai hư: Tạ Ải Ngọc
Mọi người đừng học theo A Ngọc (chỉ chỉ trỏ trỏ)