Lần này tỉnh lại, Nhạc Ly thấy bản thân mình nằm trên một chiếc bàn dùng để giải phẫu.
Nhạc Ly nhìn xung quanh căn phòng màu trắng đều là những thiết bị máy móc y tế.
Mang đến cảm giác áp lực cho người nhìn.
Xong rồi.
Nhạc Ly nhủ thầm.
Lần này tự nàng khó có thể tránh thoát khỏi đây.
“Tinh”.
“Cạch”
Có tiếng đẩy cửa.
Đi vào là một người từ đầu đến chân đều mặc quần áo bảo hộ dày cộp.
Chỉ có thể thông qua đôi mắt không bị bịt kín phán đoán tuổi của người nọ.
Là một người lão nhân.
Đằng sau ông ta còn đi cùng với hai người nữa.
Cũng mặc quần áo bảo hộ nhưng tuổi tác lại ít hơn.
– Lão sư.
Chúng ta có thể bắt đầu.
Một người trong số người đằng sau lên tiếng.
Người đằng trước lão niên đó là lão sư của họ.
Lão sư họ Chu.
Là một nhà nghiên cứu liên quan đến những vấn đề trong cơ thể con người.
Nói đúng hơn là những người có dị năng đặc biệt.
Chu lão sư hắn nhận được tin tức có người dị năng làm hoa cỏ sống lại, nở rộ.
Chuyện này cho hắn một ý tưởng.
Nếu như dị năng này có thể áp dụng lên con người.
Liệu có thể sẽ khiến con người chết đi sống lại.
Chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến hắn kích động không thôi.
Trong mắt không dấu nổi sự điên cuồng.
Hắn chính là một tên cuồng nghiên cứu.
Làm khoa học người đều rất điên cuồng, có loại bất chấp tất cả để nghiên cứu ra những việc có lợi.
Nhưng nếu không điên cuồng nghiên cứu.
Nền y học cũng khó có thể phát triển được.
Tuy thí nghiệm trên con người là trái với pháp luật và đạo đức.
Chu lão sư tiến đến gần Nhạc Ly.
Quan sát dấu hiệu sinh tồn của nàng thông qua máy móc.
Lại nhất nhất đối chiếu một vài dữ liệu khác.
Hai người đằng sau cũng tiến lên bắt đầu thảo luận về sự khác biệt giữa người bình thường và người có dị năng.
Nhạc Ly nằm trên đó.
Không biết nên dùng biểu tình như thế nào đối mặt với bọn họ.
Nàng thật đúng là biết vì sao bọn họ có thể tìm được nàng.
Nhạc Ly nhớ có một lần nàng vào một khu rừng.
Xung quanh cây cối như bị một chất phóng xạ nào đấy làm cho đã chết.
Lúc đó nàng muốn luyện tập một chút chính mình dị năng.
Liền đã lại gần cứu sống.
Có thể nói là đã hồi phục lại như ban đầu.
Lúc đó vì thuận lợi dùng dị năng sống lại tâm tình nàng không tồi nên cũng không để ý nhiều.
Nhưng bây giờ nghĩ lại chắc chắn cây cối đó bị người huỷ và họ đang quan sát thực nghiệm một thí nghiệm nào đó ở gần.
Nên nàng đã vô tình lọt vào tầm ngắm.
Cho nên không bắt nàng về thí nghiệm thì bắt ai.
Phải đợi đến bây giờ cũng là bởi vì trước đó nàng không ở trong nước.
Cũng có thể là kiêng kị một chút thế lực Đông Phương gia.
Nhưng lần này không quan tâm bắt nàng đến thí nghiệm.
Chắc không phải đã có giao dịch gì rồi chứ.
Chu lão sư sau khi đối chiếu xong.
Nhất nhất ghi lại những điểm khác biệt dù chỉ là nhỏ nhất.
Sau đó hắn cầm lấy kim tiêm để lấy máu Nhạc Ly.
Cũng không nhiều khoảng 25 cc là đủ rồi.
Đủ để nghiên cứu.
Nhạc Ly nhìn Chu lão sư lấy máu của mình, sau đó lại rời khỏi trước khi đi vẫn không quên đóng cửa lại.
Hai người đằng sau cũng đi theo.
Nghe thấy tiếng tít tít.
Nhạc Ly nghĩ cửa này mở ra cần dấu vân tay hoặc tròng mắt.
Trên phim đều là như vậy diễn.
Trong phòng cũng may chỉ có một máy quay.
Nàng không bị trói, là tự tin nàng sẽ không thể ra khỏi đây sao? Nhạc Ly tránh đi máy quay, xoay lưng lại.
Từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc điện thoại.
Nhạc Ly ở đây rất ít khi lấy đồ từ trong túi.
Nàng hầu như chỉ cho đồ vào.
Nhạc Ly cầm chiếc điện thoại nhắn tin cho Đông Phương Mặc.
Nếu Đông Phương Mặc biết chuyện này thì sẽ không trả lời tin nhắn của nàng.
Nếu không biết thì chuyện này nói cho hắn cũng không giải quyết được gì.
Nàng cần báo bình an.
Nếu đối phương đã không cần để ý đến Đông Phương gia tộc thì chỉ có một lý do đó là Lãnh gia đã làm hậu thuẫn.
Chuyện này nếu để Nhạc Duệ và Đông Phương gia biết.
Khó tránh khỏi hai nhà trả thù lẫn nhau.
Đến lúc đấy lưỡng bại câu thương sẽ để nhà khác chiếm tiện nghi.
Nàng không muốn điều này xảy ra.
Dù gì Nhạc Ly cũng không chết được.
Nên nàng ở đây một thời gian cũng không sao.
Ở đây cũng không thể để người thí nghiệm chết đói đi.
Có ăn có uống.
Sau đó Nhạc Ly sẽ tìm biện pháp thoát ra sau.
“Ca.
Ta muốn đi du lịch một thời gian.
Nên tối nay không có ở nhà.
Ngươi nói với Nhạc Duệ giúp ta để tránh hắn chờ.
Cũng nhắn với cha nữa.
Ta không thể đến bệnh viện chăm sóc hắn.
Có lỗi với hắn.
Khi nào về ta nhắn tin với ngươi.”
Nhắn xong Nhạc Ly có chút thấp thỏm chờ đợi.
Nàng trong thâm tâm cũng không hi vọng là hắn.
Đông Phương Mặc đang mở họp thì bỗng nhận tin nhắn.
Hắn mở ra xem, thì ra là nàng.
Đã mấy năm hắn chưa nhìn mặt nàng.
Không biết bây giờ như thế nào?
Bất chấp sự ngỡ ngàng của nhân viên.
Hắn lấy di động hồi phục lại tin nhắn của nàng.
Đông Phương Mặc có chút thất vọng.
Cứ nghĩ sẽ gặp được Nhạc Ly, không ngờ nàng lại đi du lịch.
Thật là người không ở yên một chỗ mà.
Sau khi hồi phục xong.
Đông Phương Mặc lần lượt lại nhắn tin cho Đông Phương Kiệt và Nhạc Duệ nói rõ tình hình.
Xong đâu đấy mới bắt đầu tiếp tục họp.
Nhìn ánh mắt mọi người hắn có chút xấu hổ khụ một tiếng.
Hắn từng ra quy định là không được dùng di động trong buổi họp.
Hắn vẫn đang làm rất tốt, không ngờ hôm nay lại bị phá bỏ.
Hình tượng một người lãnh đạo gương mẫu đã bị huỷ.
Đông Phương Mặc ưu sầu thở dài.
“Tinh”
Nghe được tiếng tin nhắn đến truyền đến.
Nhạc Ly vội vàng mở ra.
“Được.
Ngươi chú ý giữ gìn sức khỏe.
Ta sẽ nhắn lại cho họ.
Yên tâm mà vui chơi”
Đọc dòng tin nhắn này của Đông Phương Mặc.
Nhạc Ly rất vui vẻ.
Không phải là hắn vậy chỉ có thể là Lãnh gia.
Đợi khi nào nàng ra khỏi đây.
Nhất định sẽ đến ghé thăm Lãnh gia uống trà.
Xong xuôi nàng cất di động đi và nằm như cũ.
Lãnh Thiên Ca đang quan sát Nhạc Ly thông qua một lớp kính.
Hắn có thể nhìn thấy Nhạc Ly nhưng Nhạc Ly không nhìn thấy hắn.
Nhiều năm như vậy mà Nhạc Ly không hề thay đổi gì.
Không già đi.
Chẳng nhẽ đây là tác dụng của dị năng.
Có tuổi rồi Lãnh Thiên Ca càng sợ chết đi.
Vì có thể sống lâu hắn có thể bấp chấp tất cả.
Trong ánh mắt Lãnh Thiên Ca sáng ngời nhìn chằm chằm Nhạc Ly.
Nhạc Ly bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Có ai đó đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Liệu có phải là chủ nhân nơi này.
Sau hôm đó.
Mỗi ngày Nhạc Ly đều đặn được ăn cơm.
Tuy không ngon nhưng dinh dưỡng đầy đủ.
Đi vệ sinh cũng có người trông nom.
Nhạc Ly cũng không kháng nghị.
Dù sao nàng cũng chưa có ý định chạy trốn.
Cứ cách nửa tháng lại lấy máu một lần.
Nhìn thái độ của Chu lão sư rất nôn nóng nàng có thể đoán ra được là thí nghiệm chưa thành công.
Duy nhất điều phiền muộn là tắm rửa cũng không thể mỗi ngày tắm rửa.
Cũng may là hai ngày một lần.
Nếu một tuần hay lâu hơn chắc Nhạc Ly cũng bất chấp tất cả để thoát ra quá.
Nhạc Ly thái độ có thể nói là vô cùng ngoan ngoãn.
Bảo làm gì thì làm.
Vô cùng phối hợp.
Không hề kêu ca hay cằn nhằn.
Cũng không ủ rũ hay buồn bã.
Nàng lúc nào cũng có vẻ lạc quan như vậy.
Những người ở đây lâu dần bắt đầu trò chuyện với nàng.
Kể nàng nghe bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên chỉ là những tin tức giải trí thôi.
Vấn đề quan trọng đương nhiên không thể nói.
Nhạc Ly cũng không hỏi nhiều.
Cứ mỗi ngày vui vẻ ở đây.
Làm cho mọi người cảm giác nàng không phải bị bắt làm thí nghiệm mà chỉ là đến đây tham quan vui chơi mà thôi.
Người làm nghiên cứu công việc rất áp lực.
Nhạc Ly dùng những câu chuyện hài hước mà nàng nghe được từ lúc du học để kể cho họ nghe.
Cũng may họ đều rất thích.
Nhạc Ly không trách họ.
Cũng chỉ là người làm công ăn lương mà thôi.
Nên vui vẻ một chút.
Nghĩ cuộc sống đầy màu hồng như thế mới có động lực để tiếp tục sống.
Nhạc Ly trong những lúc trò chuyện cũng sẽ thỉnh thoảng hỏi về gia đình của họ.
Có người sẽ không nói.
Nhạc Ly cũng không hỏi nữa.
Có người nói Nhạc Ly cố gắng tâm sự cùng hắn.
Nhật tự trôi qua không cần quá thoải mái.
Lãnh Thiên Ca vẫn luôn quan sát Nhạc Ly.
Lúc này hắn cũng có thể hiểu vì sao trước kia Đông Phương Mặc thích nàng.
Mỗi người đều có áp lực riêng.
Nên muốn ở gần người mang đến cảm giác thoải mái lạc quan.
Nhạc Ly chính là người như thế