Trong suốt ba năm tiếp theo, Yến Minh Châu rong ruổi suốt bốn phủ Nam Quốc.
Mỗi lần đi là mấy tháng.
Mỗi lần về chỉ ở lại vài hôm rồi lại đi.
Mỗi lần Minh Châu về là lại họp mặt với Nghiêm Cẩn và Nguyên Ngọc, cùng uống rượu và chia sẻ trải nghiệm địa phương nàng đi qua.
Nghiêm Cẩn và Nguyên Ngọc cũng kể chuyện hướng gió trên triều.
Mọi vấn đề không thông được ba người bàn luận đến khi tìm được đáp án mới thôi.
Trong ba năm đi khắp nơi, Minh Châu đã xây dựng những trạm tin tức phục vụ riêng cho Khánh Niên Trang.
Mỗi lần gặp phải nơi cần phải trùng tu đê điều, đường xá, khai khẩn ruộng đất,…!nàng đều tiến hành hỗ trợ cho trường hợp cấp bách, đồng thời gửi tin báo về cho Nghiêm Cẩn để Hộ Bộ can thiệp kịp thời.
Cuối năm nàng cũng thường tổ chức phát gạo, đưa than, cứu trợ ở khắp nơi nàng đi qua.
Tất cả đều báo lên chỗ Nghiêm Cẩn, sau đó Hộ Bộ mới can thiệp tới, nhưng tất cả kết quả sẽ được ghi nhận dưới danh nghĩa của Hộ Bộ và triều đình.
Một năm kia, Hoắc Dương đang đóng quân ở biên giới phía Bắc thì gặp đợt mùa đông đến sớm đột ngột.
Than và củi sắp dùng hết, tiếp viện từ triều đình còn lâu mới đến, Hoắc Dương nhiều lần gửi thư hối thúc, nhưng vẫn chưa nhận được phản hồi.
Đúng vào lúc tình hình căng thẳng, chợt có binh lính báo, bên ngoài có tiếp viện từ Khánh Niên Trang đến.
Hoắc Dương rất ngạc nhiên.
Năm trước hắn về Kinh đô, từng nghe nói đến trang viên này.
Nhưng mà tiếp viện của bọn họ là sao?
Hoắc Dương lập tức ra cổng trại.
Toàn bộ binh lính nghe tin cũng kéo ra sân.
Dưới trời tuyết lạnh giá, một đoàn hơn ba mươi xe hàng đang từ từ tiến đến.
Dẫn đầu là một cô nương cưỡi ngựa, mặc áo lông, dáng vẻ cao gầy thẳng tắp, tay cầm thương, trông như một nữ tướng quân thực thụ.
Mộc Đông đi đến cổng trại, xuống ngựa, hành lễ với Hoắc Dương.
– Bái kiến Hoắc tướng quân.
Nô tì Mộc Đông đại diện cho Khánh Niên Trang, mang theo lương thực, than và áo bông đến tiếp viện cho quân sĩ.
Mong ngài nhận lấy.
Hoắc Dương cau mày nhìn tiểu cô nương trước mắt, vẫn không nhớ ra người này là ai, không nghĩ ra được bản thân và Trang chủ Khánh Niên Trang đã giao hảo khi nào.
Tuy nhiên, tình huống trước mắt, những đồ vật cứu trợ này đúng là đã đến vô cùng đúng lúc, không thể từ chối.
– Mời Mộc Đông cô nương và đoàn quân tiếp viện vào doanh trại.
Mọi người nhận đồ, kiểm đếm kỹ rồi báo cáo!
Tức thì tiếng chúng tướng sĩ hoan hô vang lên ầm ĩ.
Thật tốt quá! Họ không phải sợ chết rét nữa rồi!
Vừa vào đến lều, Mộc Đông lấy ra một bức thư, đưa cho Hoắc Dương.
– Tiểu thư đã biết người sẽ không nhận ra nô tì nên đưa cái này.
Hoắc Dương nhận lấy thư, mở ra đọc.
Trong thư chỉ có mấy dòng ngắn gọn.
“Năm xưa trên đường hồi kinh, được người ra tay tương cứu.
Nay có dịp báo đáp, xin người nhận lấy, đừng áy náy trong lòng.
Minh Châu kính bút.”
Đọc xong thư, Hoắc Dương bỗng nhớ ra một hình ảnh mà hắn tưởng đã quên từ lâu.
Một tiểu cô nương mười sáu tuổi, mắt to, da trắng, lúm đồng điếu xinh xắn, cười ngọt ngào hành lễ với hắn, chúc hắn lên đường bình an, dẫn quân thuận lợi – một lời chúc mà chỉ có gia đình mới nói với hắn.
Tức thì hắn cũng nhớ ra Mộc Đông.
Tiểu cô nương năm đó, bây giờ đã cao hơn, khí phách hơn.
– Ta đã biết.
Nhưng làm sao ngươi biết quân của ta ở đây mà đến tiếp viện kịp thời?
Mộc Đông cười.
– Bẩm tướng quân, mấy hôm trước Tiểu thư vừa đến Bắc phủ, đã nghe người đưa tin than phiền mùa đông đến sớm, nên lập tức sắp xếp hàng hóa đưa đến các trạm quân vùng biên giới phía Bắc.
Hiện tại, tiểu thư đang phát than và áo bông ở thành Hưng Phú gần đây ạ.
Nhất thời, Hoắc Dương bỗng nảy ra suy nghĩ muốn gặp cô nương kia một lần.
Hắn nói với Mộc Đông:
– Ta sẽ theo ngươi qua đó chào hỏi tiểu thư nhà ngươi một tiếng.
Mộc Đông không sao cả, đồng ý ngay.
Vừa đến cổng Thành, Hoắc Dương đã thấy một hàng dài mọi người xếp hàng chờ phát cháo nóng, áo bông và than.
Người đứng ra chỉ đạo là Thành chủ của Thành Hưng Phú.
Mộc Đông dẫn Hoắc Dương đi đến một cái lều vải gần đó.
– Tiểu thư! Có Hoắc tướng Quân muốn gặp người.
Minh Châu đang ngồi bên bếp lửa nhỏ giữa lều, run lấy bẩy uống sữa nóng.
Thời tiết ở đây quá lạnh rồi, phát đồ cứu trợ xong phải nhanh chóng chạy về trốn.
Nàng mặc hai lớp áo bông, ngồi cạnh bếp lửa mà vẫn cảm giác lạnh lẽo muốn chết.
– Mời tướng quân vào đi!
Lúc Hoắc Dương đi vào, thấy Minh Châu mặc thành một cục bông tròn vo, hai tay bưng ly sữa uống từng ngụm trước bếp lửa, bất giác muốn cười to.
Tiểu cô nương khả ái trong trí nhớ của hắn không thay đổi nhiều.
– Tướng quân mau đến đây ngồi đi! Ta lạnh quá không thể ra hành lễ được, tướng quân thông cảm bỏ qua cho ta nhé!
Hoắc Dương rốt cuộc cũng bật cười, bước đến ngồi bên cạnh nàng.
Minh Châu múc một ly sữa nóng khác đưa cho Hoắc Dương.
Hắn tiếp lấy, cùng uống và trò chuyện với nàng.
– Nàng không ở yên Kinh đô, đến đây chịu khổ làm gì?
– Ta đi xem tình hình thu mua lông thú.
Ai mà ngờ mới có mấy ngày mà trời trở lạnh điên cuồng thế này! Ta cũng muốn về ngay, nhưng nghe nói ở đây và chỗ tướng quân đang thiếu than, thiếu áo bông, ta lập tức cứu viện.
– nói xong quay sang nhìn Hoắc Dương cười tít cả măt – Sao? Cảm động không?
Hoắc Dương thấy này ra vẻ, cũng cười với nàng.
– Ta đọc thư, nàng nói là nàng đang tri ân ta, sao giờ lại kể công?
Minh Châu cười hì hì, xoay xoay cái ly trong tay.
– Ta đùa đấy! Đúng là phải tri ân chứ! Năm đó nhờ có tướng quân và Tề tiểu Hầu gia hộ tống, ta một đường thuận lợi thẳng đến Kinh đô, ta luôn ghi nhớ trong lòng.
Nay có dịp được trả ơn, ta phải thể hiện thật tốt!
– Nàng đã làm rất tốt! Đa tạ!
Minh Châu thấy Hoắc Dương là võ quan, nhất thời cũng không câu nệ phép tắc, hỏi
– Ta có thể nói chuyện thoải mái với huynh được không? Ta gọi huynh bằng tên, huynh cứ gọi ta là Minh Châu.
Hoắc Dương hai mắt sáng rực nhìn tiểu cô nương bên cạnh.
Người đã xây dựng và lãnh đạo trang viên nổi tiếng nhất cả nước, một phú thương kinh doanh tiền muôn bạc vạn, lại chính là cô gái nhỏ bé đáng yêu trước mặt.
Minh Châu thấy Hoắc Dương im lặng không nói gì, quay sang hỏi han.
– Huynh sao vậy? Không khỏe chỗ nào hả?
Hoắc Dương thu lại ánh mắt, cười nhìn bếp lửa đang cháy.
– Ta không sao.
Khi nào nàng trở lại Kinh đô?
– Ngay ngày mai.
Ở đây lạnh quá! Ta không chịu nổi.
Hoắc Dương bỗng nhiên cảm thấy tiếc nuối trong lòng.
– Đúng là nàng nên quay về Kinh đô, ở đó ấm áp hơn.
Qua năm ta cũng sẽ trở về.
Minh Châu vẫn đang lạnh, giọng nói có chút run, lúc nói chuyện còn ra hơi khói, nhưng vẫn cười híp mắt với Hoắc Dương.
– Lần này về kinh đô, ta sẽ không đi rong ruổi nữa.
Hẹn gặp huynh ở Kinh đô nhé! Đến Khánh Niên Trang của ta đi, ta đãi huynh một bữa thật lớn!
Hoắc Dương trò chuyện cùng nàng một chút nữa, rồi quay về doanh trại.
Kể từ ngày hôm đó, “lão tướng quân” Hoắc Dương hai mươi lăm tuổi đã biết đếm ngày hành quân để được trở về Kinh đô..