My Engineer: Có Áo Thực Tập Kỹ Thuật, Có Bánh Răng, Có Vợ Chưa?

Chương 60: 60: Bông Hoa Số 59 Mò



[Bohn]
“Đáng đời cho cái tội thích làm giá, tao không ưa lâu rồi” Nếu mày nhìn tao đến cỡ đó thằng King, bước đến đấm tao luôn đi còn tốt hơn.

Những người khác cũng như vậy, cái gì vậy chứ…!Tao chỉ muốn cho người yêu mình nhõng nhẽo, nó sai ở chỗ nào.

Ai ai người ta cũng muốn cho người yêu mình nhõng nhẽo như vậy hết đó.
Đêm qua tôi không có ngủ ngoài lều giống như thằng Duen ra lệnh đâu.

Tôi dỗ từ mười hai giờ đêm đến tận hai giờ sáng mà nó vẫn chưa mềm lòng…!À không, nó ngủ được một giấc dài nữa là khác.

Sáng dậy rồi mà vẫn chưa hết giận nhưng mà không giống như trước đó đâu nhé.

Lần này nó nhìn mặt, nó quan tâm, nó nói chuyện cùng.

Khi bạn bè biết là xảy ra chuyện gì thì cùng nhau kéo đến sỉ nhục tôi.

Tại sao chứ, tao đáng thương lắm rồi, không cần phải bồi thêm nữa đâu.
“Được rồi nhé các trại viên, hôm nay chúng ta sẽ có hoạt động tại các cơ sở cho các em vào.

Được tổ chức bởi anh chị tốt bụng Cục Lâm nghiệp, có tất cả mười cơ sở nhé.

Cơ sở đầu tiên chính là cơ sở…” PSaw giải thích liên tục, tôi có lúc nghe lúc không.

Tôi nhớ đại khái là cơ sở đầu tiên phải đi qua cầu dây, cơ sở cuối cùng là cơ sở đan lá.

Thấy là thằng Duen muốn vào cơ sở này nhất.

Ờ, có một cơ sở phải đi bộ lên nói là để xem phương pháp sống sót trong rừng nữa.
“Aww, thằng man rợ.

Thấy bảng tên rồi hả”
“Ừm, có người tí hon mang đến cho”
“Người tí hon cái mẹ gì, chúng ta đang ở Thái Lan”
“Người tí hon thật đó mày, sau khi tắm xong quay lại thì có bảng tên đặt trên gối rồi”
“Người tí hon hay là ma quỷ! Đạ mú…đáng sợ thế!”
“Không phải sợ đâu mày, chưa kể là có giấy note dán trên bảng tên nữa.

Ghi là Đang tìm chứ gì thằng man rợ ới.

Nếu tao không giữ đến bây giờ là mất rồi” Xin mày đó Thang, đừng có nheo nhéo cái giọng được không lúc mà tưởng tượng đang làm người yêu tao.

Người yêu tao giọng hay hơn này nhiều.
“Ohhhhhhhhhh, ma yêu đó bạn”
“Ừ, hehe”
– —–
“Chúng ta phải đến cơ sở thứ bảy trước…cơ sở mò chum” Thằng James nói.

Chúng tôi chia nhóm dựa theo lều, mỗi nhóm có hai mươi lăm người.
“Theo chị đến…được rồi nhé các em…để PYing sẽ đưa các em đi” PYing vẫy tay gọi chúng tôi.

Anh ấy là một trong những hướng dẫn viên mà Cục Lâm nghiệp đưa đến.

Tuổi cũng trẻ…có lẽ không dưới tám mươi.

Sức khỏe thì mạnh đó nhưng…sức nói thì không có là mấy nhưng mà ông ấy hài hước đó nhé.

Không muốn cho chúng tôi gọi là chú nữa, nói là nó không phù hợp với gương mặt non nớt của mình.

Dạ vâng thưa anh.
“Cơ sở ở đâu vậy ạ, PYing” Thằng Bin bước đến hỏi, nó khá quan tâm đến việc ăn mặc của người dẫn đường này.

Em trai tôi nói là Tao muốn nghiên cứu thời trang và gu ăn mặc của PYing ghê, anh ấy không có bình thường đâu! Tao đi hỏi về rồi là anh ấy học ngành gì PYing nói là đã tốt nghiệp M.8 với điểm trung bình là 5.90.

Vãi…học làm sao mà vượt qua được M.4 vậy chứ.

Thêm vào đó cách ăn mặc của anh ấy rất phong cách.

Không lẽ là…anh ấy có thể đã học để đạt đến cấp độ ăn mặc thêm một cấp nữa cũng nên.

Như này tao phải xin làm để tử rồi.

PYing Nging Nging xin hãy thu nhận con làm đệ tử đi ạ
Nghe đến đây chắc có lẽ là muốn biết chứ gì là PYing anh ấy ăn mặc như thế nào.

Bình thường…!người bình thường họ không mặc như vậy đâu.

Anh ấy mặc một cái áo ba lỗ của người già màu tím, quần boxer họa tiết chấm vi vàng trên nền xanh lá nhỏ xíu bó chặt đùm trứng, nói luôn.

Đôi sandal màu đỏ có con kì nhông màu hồng dán ở giữa.

Ở cổ đeo khoảng hai mươi tượng phật ngọc nhỏ, trên đầu là một chiếc băng đô có một bông hồng màu cam lớn…!Ôi trời ơi, anh trốn từ bệnh viện nào ra thế này.

Thằng Bin, nếu mày ăn mặc như thế này tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà đưa thằng Ben lên làm người con trai thứ ba…
“Cở sở ở ừm ờ…để anh nghe tiếng một chút…team…ưmmm”
“Nghe tiếng gì ạ”
“Mẹ”
“Sông?”
“Bà mụ”
“PSing, chúng ta phải đi đâu ạ.

Họ có cho bản đồ không anh” Khi thấy có lẽ là không thể dựa vào PYing được thế là thằng King bước đến hỏi PSing.

Anh ấy cũng là trưởng nhóm của chúng tôi giống PYing vậy.

Một nhóm có hai hướng dẫn viên.

PSing cùng tuổi với PYing nhưng người này tốt hơn một chút chính là anh ấy có sức để nói.

Nhìn mạnh mẽ, nhưng nhược điểm duy nhất là đôi tai không được tốt lắm…
“Pantene? Haha, không có dùng Pantene anh dùng dầu gội thiên nhiên.

Được chiết xuất từ ​​vỏ chanh chúc thối trên núi.

Bỏ thì thương vương thì tội, chịu đựng đắng cay vậy mà.

Dùng rồi thì tốt…tốt cái quái gì, tóc nó rụng thành từng mảng luôn, mẹ nó.

Đợi đó, con nhỏ kia mày tới số, lừa tao được đó mày!” Anh…nghiêm túc không vậy, chỉ cần nghe tên nguồn gốc thôi là em không mua rồi.
“Ơ…bản đồ ạ” Người hỏi gãi đầu mình giống như không biết nói gì, chúng tôi cũng ngạc nhiên giống vậy.

Tóm lại, hướng dẫn viên của nhóm tôi khó có thể sống sót…!chúng tôi cũng vậy.
“Ỏ, nó ở trong túi của anh đây…đây này” Người hướng dẫn viên trước giơ bản đồ lên cho xem.

Nhìn nó to một cách bất thường, thấy của nhóm khác chỉ bằng lòng bàn tay.

“…”
“Hửm, có chuyện gì hả thằng em?”
“Nó là bản đồ thật ạ…nhưng nó là bản đồ của Thái Lan” Chúng tôi túm tụm vào xem, hổ…Thái Lan thật ạ.

Mang đến cả bản đồ đất nước, kiểu này xem lòi con mắt ra có lẽ cũng không tìm được cơ sở đâu.

Uttaradit, chỉ có chút xíu.

Phu Soi Dao ở đâu, tôi vẫn chưa được thấy luôn.
“Ôi trời ơi, ở đây, ở đây” PSing lấy bản đồ thật ra.

“Cái này đồ thật chắc chắn chứ anh”
“Naphi là cái gì?”
“Haizzz…! Cơ sở ở đâu vậy anh”

“Cơ sở…ờ đường này, đường này” Cuối cùng chúng tôi cũng được đi.

Người trông coi cơ sở ngủ mất rồi chăng, lén thấy là nhóm của anh bác sĩ Thara đã đỗi sang cơ sở khác rồi.
“Thằng Tang, thằng Tang.

Cái trò bịt mắt mò chum, nó dùng giống kiểu mà chúng ta làm lúc được nhận đàn em phải không”
“Uhm”
“Nó chắc là không có cái gì kỳ lạ hay là đáng sợ đâu phải không” Thằng Duen nói giọng ấp úng, khoa khác họ làm như thế nữa hả.

Tôi cũng muốn chơi giống như vậy.

Từng chơi một hai lần, thì cũng vui đó nhưng ngồi nhìn bạn bè la hét nó còn vui hơn, hehe.
“Duen hết giận anh chưa thế” Tôi bước đến gặp người yêu, đối phương bĩu môi nhìn một cách chán ghét.

Bạn bè cũng cùng nhau cười trước biểu hiện của nó.
“Chưa”
“Cho anh dỗ làm sao đây” Này thật sự là không biết phải làm sao.

Từ khi sinh ra đến giờ hiếm khi phải dỗ ai lắm.

Bởi vì đa số nếu ai dỗi thì tôi sẽ để cho họ tự hết giận.

Muốn giận thì là chuyện của mày, cái gì đó đại loại thế.

Chỉ có thằng Duen đây thôi là tôi đến ngồi dỗ.

Thì…không muốn mất nó chứ sao.
“Làm sao đó hả…đâu mày thử nhõng nhẽo với tao đi”
“Há, làm sao”
“Thì mày muốn thấy tao nhõng nhẽo làm sao thì làm như thế đó” Làm sao đó hả…thì bước đến và rúc vào như một con mèo.

Khi tưởng tượng hình ảnh mình đang làm như thế nó…chết tiệt, nổi hết cả da gà.

Eh…!nhưng nếu là ôm, hôn, vuốt ve thì cũng được đó nhé.
“…không được đâu” Mặc dù thằng Duen không có thân hình mỏng manh dễ vỡ nhưng nó làm rồi nó đáng yêu nhưng khi tôi làm rồi nó đáng…đá.
“Tại sao” Thằng Duen nhướng mày hỏi, vừa mới để ý là chúng tôi đang đi ở đằng sau cùng với nhau hai người.

Còn những người khác, chắc họ muốn để chúng tôi nói chuyện với nhau hoặc không thì nó có mùi khó chịu của tình yêu.
“Tao làm rồi nó đáng ghét, mày làm rồi nó đáng yêu”
“Vậy à, nói như thế thì càng muốn thấy…Nhõng nhẽo xem nào thằng em! Nếu không PDuen sẽ sẽ không hết giận mày”
“Duennnnn, tao làm rồi nó khốn nạn lắm, mày không hiểu được đâu”
“Chuyện của mày nhé.

Nếu không làm…tao không hết giận” Dứt câu thì chủ nhân của câu nói ngúng nguẩy đi tìm bạn mình.

Bạn bè tôi quay lại nhìn trước khi cùng nhau chạy đến gặp.

Tụi nó không phải lo lắng cho tôi đâu, tụi nó đến cười vào trong bản mặt…
“Wow, bị vợ dỗi”
“Thì đáng đời, cái tụi làm giá, cái tụi giỏi làm tội làm t.ình.

Sao rồi mày, bị em bác sĩ chơi lại vài vố không biết làm gì à, chậc chậc” Hai đứa bạn đú đa đú đởn Bom Boss kéo đến vỗ vai tôi.

Tao ghét lúc tụi mày ở cùng nhau, khi ở xa nhau thì bình thường nhưng khi đi cùng nhau thì như thế đó…không muốn đi gần luôn.
“Dựa trên chẩn đoán và các triệu chứng ban đầu, tao nghĩ đó thằng Bohn nó bị bệnh” Thần King xoa cằm mình ra vẻ suy nghĩ.

Mày lấy cặp kính ở đâu ra thế này.
“Bệnh gì King” Thang hỏi.
“Bệnh sợ vợ”
“Tao cũng nghĩ là vậy, thấy mùi sợ vợ bốc lên tận đầu luôn, cái thằng sợ vợơơơơ”
“Wo, thằng khốn Bohn sợ vợơơơơ”
Tụi nó đồng thanh trêu lớn tiếng đến nỗi những người phía trước phải quay lại để…trêu.

Ngay cả khi tất cả người ở đây không phải là khoa kỹ thuật, nột nửa khoa này và một nửa là các khoa khác mà tụi mày cũng vẫn trêu được nữa hả lũ khốn.

Đợi đó, đợi tao tát cho từng đứa.
“Im miệng lại đi lũ chó”
“Muốn nói đó không phải là sự thật hả?”
“Vì nó là sự thật nữa là đằng khác nên tao mới không muốn nghe…” Tôi vội vàng sải bước về phía trước, tai cũng không muốn nghe tiếng trêu chọc từ phía sau.

Tiếng của tụi mày lớn đến nỗi cả khu rừng rung chuyển, cái lũ chết tiệt.
– ——–
“Chào mừng các em đến thăm cơ sở mò chum nhé.

Xin tự giới thiệu mình trước nhé, anh tên Chai, đó là tên…” Sau một lúc đi bộ không lâu, chúng tôi cũng đã đến đích.

Ở cơ sở này có năm người nhưng tôi chỉ nhớ được PChai người cầm mic.

“Cơ sở này có luật chơi rất đơn giản.

Các em chia thành năm nhóm, mỗi nhóm có năm người sau đó thay phiên nhau để mò chum.

Suy nghĩ đồ ở bên trong là cái gì thì nói cho bạn bè, muốn mò mẫm bao lâu là chuyện của các em.

Anh cho thời gian cho đến khi bài hát kết thúc.

Nhóm nào nhanh nhất và trả lời đúng sẽ được chai thủy tinh này”
“Hới…cái đó nó”
“Thằng King, bình tĩnh lại bạn”
“Bình tình làm sao được, mày nhìn đi.

Đồ đúng chất vãi”
“Một số người có lẽ sẽ không biết đâu nhỉ.

Trong chai thủy tinh này là mô của lan rừng, loài này cực hiếm…”
“Nhóm nhanh nhất sẽ nhận được giải thưởng, thế còn nhóm chậm nhất trả lời sai thì sao ạ”
“Dễ thôi, chỉ cần ra múa cột ở ngọn đồi đằng kia” PChai chỉ vào một ngọn đồi cao, nó có cắm một cây cột.

Đừng có gọi cột, nó là cây tre…tre cả cây luôn ạ.
Cái chum mà anh ấy nói mỗi nhóm có năm chum, nó có nghĩa là một người mỗi chum phải không.

Như thế nếu một ai đó trả lời không được thì thua hả.

Chết mẹ rồi, tôi không muốn đi múa cột đâu nha.

Thử nghĩ xem, hình ảnh một đứa con trai đực rựa đi đứng làm cái gì đó như thế, nó rợn tóc gáy đó nha.
“PKing, nhóm em còn thiếu một người, vô nhóm em được không ạ” Thằng Duen cùng bạn nó bước đến hỏi.

Ngoại trừ Tang, Duen, Ting thì không có sinh viên Y năm nhất nào đến hội trại này nữa.

May mà tụi nó có bạn thân là thằng Ram, thằng Phu.

Không như thế thì có lẽ thật là đáng thương.

“Uh…”
“Không được” Tôi ngắt lời thằng King, cho nó ở cùng nhóm với thằng King không được.

Nếu nó ở cùng nhóm đó chắc chắn sẽ phải thắng.

Nếu nó thắng tôi sẽ không thấy thằng Duen múa cột chứ sao.
“?”
“Thằng King nó ở nhóm tụi tao rồi” Tôi nháy mắt cho lũ bạn, tụi nó gật đầu hiểu ý.

Đúng là bạn thân nhau lâu năm, hiểu ý tao thật sự.
“Ỏ, vậy còn lại ai không ạ” NTang hỏi.
“Thằng Boss, thằng Boss” Thằng Boss đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.

“Há, à anh đây” Lúc đầu nó làm vẻ bối rối nhưng khi chúng tôi liếc mắt nhìn nó hiểu ngay lập tức, liền gật đầu mỉm cười rồi quàng tay qua vai Tang bước đi.


Phải như thế chứ bạn hiền…nhưng mà mày hiểu anh mắt tao mà phải không.
“Yeah, thầy tiếng Thái”
“Đi thôi đệ tử yêu dấu.

Đội của chúng ta nhất định phải giành chiến thắng”
Chờ xem, hehe.
“Màyyyy, phần thưởng là hoa lan cộng thêm còn được cấy từ mô nữa là đằng khác, tao muốn có, tao muốn có.

Mày nhìn xem, loài này tìm khó lắm luôn đó.

Nó chỉ phát triển ở phía bắc thôi đó! Tao không thể thua, tao không thể thua, tao không thể thua!” Thằng người trên trển ới! Thằng King lắc lắc cánh tay thằng Tee.

Có vẻ như là muốn có được thật.
Tóm lại nhóm tôi có King, Bom, Mek, James và tôi.
Biết làm sao đây mày…tao chọn những người đỉnh để dành cho mục đích này thôi đó, hehe.
– ——–
[Duen lạnh]
“Đội chúng ta thắng chắc các em ơi.

Tin anh, anh là chuyên gia lần mò, hihi” Nó phải như thế này, thầy tiếng Thái của tôi!
Chúng tôi sắp chơi trò mò chum với nhau.

Phần thưởng khá thú vị, thằng Tang muốn lấy tặng cho bố.

Nó nói là cây này hiêm lắm, trồng cũng khó, kiếm cũng khó hơn nữa giá lại đắt.

Tôi cũng muốn có, muốn thử trồng xem sao.

Nhớ được lần cuối cùng trồng cây là lúc cấp hai.

Khi đó, giáo viên nông nghiệp cho trồng giá đỗ, nhưng nó thì không mọc lên, làm thế nào nó cũng không chịu lên hết…
“Em không muốn đi pole dance nha anh.

Nó phải tởm lợm lắm, chắc luôn” Thằng Tang xoa cánh tay của mình, tôi cũng không muốn làm như thế.

Nghĩ đến hình ảnh một người con trai đực rựa đi mua cột rồi nó…brưư~”
“Không thua đâu mấy nhóc…nhưng nếu thua cũng không sao đâu, để anh dẫn dắt dội nhảy cho, thật ra cũng dễ lắm.

Có tư thế khiêu khích chồng nữa…chồng ơi, nhớ lắm đó ạ.

Thể xác xa cách nhưng lòng không cách xa đâu nhé chồng câm, chụt chụt!” Giơ tay lên gửi nụ hôn cho PMek kèm theo.

Đối phương cũng chống cằm nhìn đến cười cười, hơn nữa còn làm miệng chu chu lại cho nữa nhé, mặc dù chỉ là một chút đi chăng nữa.
“Chúng ta lên kế hoạch với nhau trước thì tốt hơn, tao có một kế hoạch”
“Chắc là muốn lên kế hoặc thật không…bình thường có kế hoạch gì đâu”
“Muốn chứ, nếu có được ba tao trao quyền thừa kế cho tao chắc”
“=_=”
“Ờ, kế hoạch của mày như nào á, đâu nói thử coi” Chúng tôi xích lại gần nhau hơn.

Mới vừa để ý rằng bảng tên của PBoss ghi là Pari Boss vợ Megha.

Nữa đêm bình bịch bìm bịp.

Câu đầu đủ hiểu nó là PBoss vợ Mekgha nhưng câu theo đằng sau nó nghĩ là cái gì thế…!Tôi có lẽ vẫn chưa thông thạo môn tiếng Thái, như thế này phải đi học thêm rồi.
“Cứ mò đi, không cần phải sợ.

Nó có lẽ không có gì nhiều, nắm bắt được cái gì thì lấy ra nói liền, chúng ta phải canh thời gian còn lại.

Không như thế chúng ta sẽ phải đi múa cột chắc luôn…” Chúng tôi gật đầu trước suy nghĩ của thằng Tang.

Không có ai muốn đi múa cột đâu ngoại trừ PBoss, anh ấy cười đểu đểu làm sao ấy không biết nữa.
Nhưng mà cười đểu hơn chính là thằng kỳ đà…
Khi sáng tôi lấy bảng tên đi đưa cho nó, tôi giữ từ ngày đầu tiên rồi.

Nó tháo ra vứt lại ở thác nước, nếu tao không giữ lại cho có lẽ mất từ lâu rồi.

Có tao làm người yêu nó sướng cỡ nào, có thấy chưa! Thật ra tôi không có giận nó nghiêm túc đâu, chỉ ghét cái bản mặt với phật ý chút thôi.

Nó chắc chắn là phải bị điên rồi, giả vờ dỗi vì muốn cho tôi nhõng nhẽo nữa chứ.
Cơ mà…tôi là con trai đó nhé, không phải một cô gái bé nhỏ thân hình mỏng manh.

Mà là một người đàn ông dũng mãnh có thể bẻ cổ một con heo rừng bằng tay không đó…!
“Cùng nhau sẵn sàng hết rồi phải không ạ.

Đừng quên nhé, ai nhanh được thì nhanh, mò lâu thì càng tốn thời gian đó.

Ờ nhưng nếu mò quá nhanh thì không biết nó là gì đâu…Sẵn sàng! Đi!!” Dứt lời của PChai thì bài hát bắt đầu.

Bài hát gì thế này, sập sình quá đi…
“Đi đi thằng Ram!” Chúng tôi cử thằng Ram là người đầu tiên đi, người tiếp theo là thằng Tang, PBoss, tôi và cuối cùng là thằng Phu.

Thằng Ram với thằng Tang tương đối tập trung mục tiêu, chúng tôi có thể sẽ thắng đó.
“Khốn nạn!!”
“Ahhhhhhh! Nó giẫy nãy nữa, chó má!”
“Á mẹ mày!! Nó mơ hồ quá, ahhhhhhhhhhh!!” Chịu đựng đi anh, chịu đựng! Anh…ơ anh gì không biết nữa, chỉ nhớ được là đến từ SinKam.
“Thằng Tang đi!” Chúng tôi đồng thanh cùng nhau khi thằng Ram quay trở lại.

Coi như là rút ngắn thời gian được đó vì ngoại trừ PKing với thằng Ram thì vẫn chưa có ai quay lại hết.
“Nó là cái gì vậy”
“…hình như là trứng, tao chỉ ra sức bóp mạnh một chút là nó bể” Tao nghĩ phải rồi đó…mẹ nó bể rồi dính nhầy nhụa luôn đó mày.

Thật tốt khi mà nó quay lại suôn sẻ.
“Vậy thứ đầu tiên là trứng chứ gì”
“PBoss!” Vãi, thằng khốn Tang, mày muốn có chai thủy tinh đó đến như thế luôn hả…!Nó quay lại nhanh lắm, nhanh hơn cả đội PJames với thằng Bohn nữa.

“Sao quay lại nhanh dữ, nó là cái gì?”
“Nó có vẻ giống thạch, có mùi ngọt ngọt, có lẽ là sương sáo” Chúng tôi nhìn vào những ngón tay nhuốm nước đường màu đen của nó.

Tôi cũng nghĩ vậy…
“Áhhhhhh!! Khốn kiếp!! Bố mày, cái gì thế này.

Í!! Thật là kinh tởm lợm, Bossri trả lời không đượcccccc!”
PBoss ngồi phập xuống sàn trước khi lết về phía chúng tôi.

Cũng không biết là anh ấy gặp cái gì nhưng tôi phải đi rồi! Em phong lan đợi PDuen trước đã nhé!!
“Mhẻ, đi ra cùng nhau luôn…nghi ngờ là nhân duyên tiền định”
“Nhảm nhí” Có cần phải nói không rằng nó là ai.
“Cẩn thận đó nha…nó đáng sợ lắm, hehe” Thằng Bohn huých vai tôi.

Mày mặc kệ đi, ngay cả khi ở xa nhau…!Không, thật ra cũng không xa nhau đâu.

Chúng tôi ở nhóm kế tiếp nhau, nó ở nhóm thứ ba, tôi ở nhóm thứ tư mà xa nhau ở đây là khoảng cách giữa các chum.
“Đừng có mà lừa tao thằng thổ tả Bohn” Tôi nhướng mày ghẹo gan, trước khi bắt đầu thò tay vào trong chum.

Vẫn chưa kịp chạm vào cái gì thì người bên cạnh nói chặn họng khiến cho tôi khựng tay lại.
“Không có lừa, thấy là người yêu đó nha nên mới chấp nhận nói cho đó.

Nó kêu tắc…tắc, tắc, tắc kè nữa đó em yêu”
Vừa dứt câu, một luồng gió thổi vào tai tôi.

Tôi sững sờ một lúc lâu cho đến khi nó chạy về chỗ ngồi thì mới nhận ra.

Thằng kỳ đà! Mày câu giờ của tao hả! Đểu vãi, khi lấy lại nhận thức tôi nhanh chóng thò tay vào trong chum ngay lập tức.


Để xem nó sẽ đến nỗi nào!
“Hới, áhhhhhhhh!…!Aww, cũng không đến nỗi nào” Tôi loay hoay một lúc rồi chạy về chỗ ngồi ban đầu, không muốn mất nhiều thời gian.

Nhiêu đây cũng biết rồi, nhão nhão, mềm mềm, đụng vào nó ghê ghê giống như thế này chỉ có duy nhất một thứ thôi.
“Thằng Phu đi”
“Osss”
“…thằng Bohn khốn nạn, lừa tao nhé mày” Tôi đấm vai người ngồi bên cạnh, thấy mà ghét ghê á.
“Yêu đó nên mới chơi đùa” Thằng Bohn đưa tay lên véo nhẹ má tôi.

Nghĩ là dễ thương chứ gì…nó lẽ ra là như thế nếu nó không dùng tay mò chum để véo, mùi đó nó còn dính luôn đó mày.
“Không cần đụng vào tao đâu thằng chó, lừa tao rõ ràng” Đấm cho một cái nữa bây giờ!
“Một chút thôi mà” Khi nói xong thì liền tiến đến ôm tôi trước khi lắc lư trái phải.

Này là…!đang nhõng nhẽo phải không.

Nghĩa là nó muốn cho tôi nhõng nhẽo kiểu này đó hả.

Tôi hất người yêu ra khi thằng Tang vẫy tay gọi.

Chúng tôi không biết đồ ở trong chum nó có giống nhau hết hay không vì thế cho nên phải cùng nhau bảo vệ tránh trường hợp nó nghe lén.
“Của mày là cái gì, của tao là sương sáo, của thằng Ram là trứng, của PBoss là sả” Sả? Mà anh la hét đến cỡ đó á hả.

Tôi còn tưởng là con trăn…! Ỏ, làm như thế có phải là để đánh lừa đối thủ không, sư phụ.

Đệ tự xin bái phục!
“Có lẽ là đậu hũ, thằng khốn Phu về rồi” Đồ ở trong chum mà tôi mò chính là đậu hũ, khá là chắc chắn.

Bởi vì cái gì đó hả, tôi thấy đậu hũ trắng dính ở đầu ngòn tay thằng Bohn.

Mùi dính lại vừa nảy khiến tôi hoàn toàn tự tin rằng nó phải là đậu hũ…Nếu nhóm PChai cho vào đồ giống nhau đối với tất cả các nhóm thì thật là may mắn.

Nhưng nếu không…!ờ ừm.
“Của mày là cái gì thế?”
“Con lươn”
“Há?!” Chúng tôi đồng thanh cùng nhau, người trả lời gật đầu trước khi lấy bánh lên tiếp tục ăn như không quan tâm điều gì.

Nếu nó thực sự là một con lươn…!mày vẫn chưa rửa tay nữa đó.

Không đúng sao Pinchan?!
“Thật đó, tao bắt bằng tay…Chạy đi trả lời nhanh lên mày!!” Thằng Phu đẩy cho thằng Tang đứng dậy khi thấy khi thấy PKing đi tìm PChai.
“Ahhhhh! Tài sản thừa kế của tao!!” Tao chưa từng thấy mày chạy nhanh như thế này trước đây luôn đó Tang…!Spirit con trai đỉnh chóp, đây chính là sợi dây gắn kết tình cha con.

Tao thật sự rất hài lòng.
“Aw, hai đội đến rồi ạ.

Ai đến trước, ai đến sau vậy nhỉ…!Thôi thì đến cùng nhau đi vậy, có nghĩa là có hai đội nhanh nhất nhé ạ”
Được rồi…
“Nhắc lại lần nữa, người trả lời đúng…anh sẽ tặng chai này cho cả nhóm luôn.

Nhưng nếu trả lời sai phải đi đứng múa cột ở đằng đó.

Trong trường hợp đến cùng nhau như hai thanh niên này, nếu trả lời đúng cả hai người sẽ được cây cho cả hai nhóm luôn, anh có nhiều lắm hihi…!Nhóm cúng cuồi cẩn thận đó nhé, phải múa cột đó, đừng quên” Đội PFrong ngồi thẳng người luôn ạ.

Không phải chuyện gì đâu, họ mò mẫm lâu chứ sao.

Cộng thêm còn có một người không chịu mò, họ chắp cả hai tay vào nhau, nhìn có vẻ sợ hãi.
“Vâng…khặc”
“Được rồi, hãy nói đi nào.

Em…King và Tang” PChai đọc bảng tên trước khi dí mic lại sát miệng PKing.

Lén thấy là có chạm vào nữa.

Nó có đau không, thay vì anh ấy hét lên là đau nhưng không ngờ lại ngồi cười.

PKing đây là người kỳ lạ thực sự.
“Ai trước đây”
“NKing trước đi vậy.

Hãy đi đến chỗ cái chum của nhóm mình đi ạ.

Nó có cái gì?”
“Miến, xôi, chuối, đậu hũ và tóc giả ạ”
“À há, trả lời đầy đủ rồi nhé”
“Anh sẽ chưa giải đáp, đợi NTang trả lời xong trước đã hẵng đến cùng nhau giải đáp.

Trong chum có những gì ạ NTang”
“Trứng, sương sáo, sả, đậu hũ và lươn ạ” Đúng chắc! Tin tôi đi…của tôi, Tang rồi thằng Ram đó đúng chắc chắn vì nó dính ra hết cả tay lúc đi về.

Nhưng của người còn lại đây nè, tôi không chắc chắn lắm.

Chắc là không vấn đề gì đâu.
“Àaa, cả hai nhóm trả lời đầy đủ rồi nhé.

Nhóm nào là nhóm cuối cùng” PChai hỏi, mắt nhìn vào chỗ của nhóm PFrong.

Thồ, cuối cùng cũng không thoát được là nhóm cuối cùng nhé PYim ơi.

Được múa cột chắc!
“Múa cột nhé em.

Anh xin hai người đại diện từ nhóm đó, cho đến xem là bạn trả lời đúng không” Những người bước ra là PFrong và POat, mà tôi biết POat là vì anh ấy thường xuyên đến cửa hàng của PFang.

Tính cách tốt ạ, mặc dù nhìn có vẻ là người nghiêm khắc đi nữa.

Yes, thiên thần thường đi cùng với thiên thần chứ gì.

Vậy…tại sao thiên thần như anh trai tôi lại hẹn hò với con Cupcake.
“Tại sao hội trại này chỉ toàn người đẹp trai không vậy nhỉ, anh chết mất thôi” Cảm ơn vì đã khen nhé anh.

Tụi em biết là mình đẹp trai nhưng mà tin đi là em đẹp trai nhất.

Đây không phải là tự luyến đâu nhé, chỉ là DaoNuea nói mỗi ngày thôi, hihi.
“Giới thiệu bản thân chút được không ạ”
“Ơ, nhưng bảng tên cũng viết…”
“Thôi nào, coi như là dịch vụ cho các cô gái đi” PChai đưa mic cho người mới đến.

Nghiêm túc mà nói, cái mic này không lớn chút nào.

Giống như lấy đến cầm chơi chơi thì đúng hơn, tiếng thì thầm còn lớn hơn nữa đó.
“Vâng, tên là Frong nhé ạ, ở khoa Quản trị năm hai”
“Tên Oat, ở khoa Quản trị cùng năm”
“Ahhhhhhhhhhh! POat, PFrong” Không phải tiếng phụ nữ đâu ạ.

Đã nói rồi là nhóm này chỉ có trai đực rựa cường tráng.

Mà tiếng vừa nảy là bạn bè của bọn họ, bợ đỡ nhau không nhẹ đâu.

Tôi cũng muốn la vài tiếng chọc ghẹo nếu không mắc cái người bên cạnh nó nhìn chằm chằm lúc mà tôi đưa tay lên che miệng.

Ờ, tao không làm là được chứ gì…
“À há, đẹp trai đến cỡ này có người yêu hết hay chưa nhỉ”
“Dạ, chưa cả đôi luôn ạ”
“Thật á, có bịp không vậy em.

Có người thích không” Sao mà anh hỏi nhiều thế PChai.

Giải đáp nhanh lên đi ạ, câu trả lời của tụi em đúng không.

Em rất là muốn có cây phong lan lắm rồi này.
“Từng có ạ nhưng bây giờ người ta có người yêu mất rồi”
“Có người mà không muốn cậu nữa đó hả”
“Ừm, chắc là người đó không thích chàng trai trẻ tốt tính, có địa vị xã hội như tôi” Anh ấy nói đùa.
“Vậy hả, đẹp không, tính cách như nào thế” Có lẽ là đẹp đó, không như thế thì có lẽ đã không khiến cho anh ấy chết tim đến cỡ đó đâu.
“Thì cũng dễ thương, tốt bụng rồi còn…ngơ ngơ”
“Vợ tao thằng chó!”
Người bên cạnh gào lên nói Vợ tao, ý là nhắc đến ai vậy nhỉ.

Người nói lại chính là người yêu tôi nữa chứ.

Chắc là không phải tôi đâu.

Eh…
“Biết rồi thằng khốn, không có dành đâu!” Bố của con Mai che miệng gào lại.
“Cho dù muốn dành cũng dành không được đâu, nó là của tao”
“Hollllllllllllllllllllllllll”
“Biết chỉ một tỉnh thôi không đủ phải không thằng xấu xa!!”
“Cái gì? Ai là vợ mày, mày có nhân tình hả Bohn” Tôi hỏi một cách không nghiêm túc.


Có thể là người yêu cũ của nó cũng nên chăng.

Vì lúc PFrong thất tình tôi với nó vẫn chưa là người yêu nhau mà.
“Bố mày”
“Thế ai là người mà PFrong thích?” Tôi nhướng mày hỏi người đối thoại.

Vợ cũ nó chắc chắn luôn, tin tôi đi.

Nghe tin là hẹn hò với mọi người, bạn bè tôi nói cho đó nhé nhưng tôi chưa từng thấy một người nào.
“Mày đó thằng chó” Nó búng mũi tôi một cái nhẹ, nhẹ nhưng mà cũng đau đó! Nhưng khoan đã…nó nói cái gì chứ!!
“Há? Tao đây á!” Tôi mở to mắt, làm mặt sửng sốt.
“Ờ đúng, không biết chuyện rồi còn đi ôm an ủi người ta nữa đó mày.

Có biết không là lúc đó tao đúng phát điên với mày luôn đó”
“…vãi”
“Vãi cái gì”
“Đi khám mắt không, cả mày cả anh ấy luôn.

Bị cái gì, phụ nữ xinh đẹp có cả triệu không thích…hoa mắt chóng mặt hay gì mà đi thích tao”
“Hừm”
“Àh…đó là một bí mật ở trường đại học mà người ngoài không thể nào biết được.

Được rồi, được rồi, anh sẽ không hỏi gì nhiều nữa kẻo nó sẽ xảy ra chuyện gây tranh cãi vô ích.

Xin hỏi một chút…cậu ấy có ở trong trại không?” Làm ơn quên đi mà PChai.

Anh ơi nhanh lên đi, em muốn có phong lan lắm rồi!!
“Có ạ”
“Vậy…ở đâu thế”
“Đây ạ!” Thằng Bohn chỉ tay vào tôi.

Thằng điên, mày sợ người ta họ không biết hay sao!
“…chậc chậc.

Anh không biết nói cái gì luôn ạ.

Mà người ta nói là phụ nữ không có lập trường thì ra nó là như thế này đây.

Quay lại trò chơi của chúng ta đi thì tốt hơn các em, để còn nhanh đi cơ sở khác, kẻo sẽ không đủ mười cơ sở.

E hèm” Anh nên nghĩ đến chuyện này lâu rồi ạ.

Tôi không thể nhớ được là chuyện nó đến đâu rồi này.
“Được rồi, anh sẽ cho hai người các em đi xem đồ ở trong chum nó có khớp với những gì mà bạn em nói không.

NFrong xem chum của nhóm King đi vậy, còn Oat xem của Tang.

Anh sẽ nhắc lại lần nữa đồ của King có: Miến, xôi, chuối, đậu hũ và tóc giả.

Đồ của Tang có: Trứng, sương sáo, sả, đậu hũ và lươn.

Tất cả đều theo thứ tự.

Không cần phải mò đâu nhé, đi xem bình thường thôi…đi đi ạ” Kết thúc lời nói của PChai, cả hai người họ đi về phía những cái chum…
Miệng họ lẩm bẩm nói điều gì đó cho nhau nghe.

Ah…PFrong nhíu mày lại rồi, cộng thêm cúi xuống nhìn đi nhìn lại đồ trong chum.

Khi chắc chắn thì anh ấy ngẩng mặt lên nhếch môi cười cho.

Thằng Bohn, tao nghĩ là mày bị nhảy chắc.
“Thằng Bohn, mày múa cột chắc” Tôi cười đểu.

Được phong lan cộng thêm còn được thấy thằng Bohn múa cột nữa, lời rõ ràng.

Chờ xem nhá, tôi sẽ quay video lưu lại cho Ben với Dao xem xem bố nó làm cái gì.

Lần này tao sẽ lên chức bố thay cho, hihi.
“Không đâu, nhóm tao toàn đỉnh chóp.

Mày đó mới bị nhảy” Tự tin quá đó mày.

Tin tao đi là mày bị nhảy chắc.

Linh cảm của tao mách bảo, hehe.
“Không sao đâu nhé, chỉ là múa cột thôi.

Hứa là sẽ quay clip cho con xem chất lượng HD nhất”
“Quay cũng được…vì dù sao người trong video cũng phải là mày.

Không sao đâu nhé, mày là mẹ, con có lẽ sẽ hiểu cho, hehe”
Ghét cái bản mặt mày ghê.

Đợi đó mày, chời mà xem đi thằng chó.
“Được rồi ạ.

Xem rồi nhé, bắt đầu từ chum nào đây nhỉ.

Oat Frong, cái chum đầu tiên King Tang trả lời có đúng không ạ” Sao anh phải làm cho nó háo hức nữa làm gì chứ.

Biết không là em đau mông, quần thì ướt hết rồi này, cỏ mẹ nó còn đọng sương trên đó.

Đi mấy chỗ ẩm thấp một chút thì nấm mọc thành rừng.

“Đúng ạ”
“Wo, làm sao mày, tao đúnggggg” Tôi tỏ vẻ hài lòng, vênh mặt nói lại là Chum đầu đúng, những cái khác chắc lúc nào cũng đúng.
“Tao cũng đúng, thấy chưa thằng chó!” Tao biết, nhưng chỉ muốn chế giễu vậy thôi.
“Này Bohn, nếu mày trả lời sai rồi phải đi mua cột.

Tao sẽ hết giận mày luôn”
“Thật chứ?”
“À há” Tôi chống cằm nhìn nó.

Mặc dù bây giờ giống như chúng tôi đã làm lành với nhau rồi đi nua nữa.

Tại sao tôi lại dễ mềm lòng như vậy chứ.

Có lẽ phải dỗi nó lâu lâu, một hoặc hai năm mới được.
“Nếu như thế…!Nếu mày trả lời sai rồi phải đi múa cột.

Tao sẽ…”
“Sẽ cái gì?”
“Sẽ yêu mày nhiều hơn bây giờ nữa đó”
“Này thằng…” Điên mà, toàn đùa mấy trò trâu bò.

Nhưng tại sao lúc nào tao cũng bị mấy triệu trứng như này hết vậy, chắc chắn là do cái điệu bộ đáng ghét của nó.

Cười làm con mẹ gì? Mới chơi đá về hả thằng chó, húi!
“Họ có biết không là không chỉ có hai người ở giữa rừng rậm”
“Nó đó, rồi họ có biết không là tao ganh tị cỡ nào”
“Tao muốn thử ăn đám cỏ mà tụi nó đang ngồi đè lên để xem là nó có ngọt ngào để đấu lại trò đó được không.

Chúng ta lấy cỏ đi luộc ăn cầm hơi cho cuộc sống này đi tụi mày”
“Ý kiến hay đó, gửi ra nước ngoài bán luôn đi tụi mày Cỏ ngọt thương hiệu Ngơ Rợ khẩu hiệu là Không ngọt đến tim anh sẽ cho xem trứng người bán có vẻ hay đó mày” Các anh nói cái gì với nhau thế…Như này có phải gọi là nói xấu sau lưng không khi mà còn nói trước mặt nữa chứ.
Quan tâm đến mấy cái chum còn hơn.

Tình hình là đến cái chum cuối cùng rồi.

Cả hai dội chúng tôi vẫn chưa có người sai.

Tin tôi đi là đội tôi đúng hết! Cái chum cuối cùng của đội thằng Bohn kia kìa mà PFrong nhìn đi nhìn lại.
“Được rồi, đúng không ạ…”
“Hehe, tao hết giận mày rồi nhé/ Tao yêu mày nhiều hơn nữa rồi nhé” Tôi với thằng Bohn nói cùng nhau.

Aww thằng chó, mày nghĩ là mày sẽ thắng saoooo.

Không ăn được tao đâu thằng chó.
“Rồi mày sẽ đau lòng”
“Một lát nữa chúng ta sẽ được biết thôi thằng Bohn” Tôi nhún vai, mỉm cười xấu xa trước khi quay chú ý về phía trước tiếp.

PFrong giơ ngón tay trỏ lên khứa cổ, nhép miệng nói là Mày múa cột chắc rồi làm vẻ ghẹo gan.

Mày bị nhảy chắc rồi thằng kỳ đà.

Nhìn POat vẫn chưa có biểu hiện gì hết nghĩa là nhóm tôi không sai chứ gì nữa.

Xin phép đặt camera một chút, hehe.
Cập nhật: 11/09/2023.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận