Cố Ninh Tư không muốn đào sâu vào thái độ nửa gần nửa xa của Trì Noãn, trong thời gian đếm ngược đến kỳ thi tháng, Trì Noãn dường như không có thời gian quan tâm đến suy nghĩ của Cố Ninh Tư nữa, hai người ngồi cùng một lớp, lại như xa cách thiên sơn vạn thủy.
Mỗi ngày Trì Noãn đều gửi tin nhắn chúc ngủ ngon như để hoàn thành nhiệm vụ, Cố Ninh Tư cũng không đáp lại.
Chiến tranh lạnh, hai người không chia tay, nhưng mối quan hệ đã trở nên không bằng cả bạn học với nhau.
Sau khi hoàn thành môn thi cuối cùng của kỳ thi tháng, Trì Noãn trực tiếp cùng Trì Thanh Xuyên về nhà.
Trong nhà đang thuê một người giúp việc bán thời gian do người quen giới thiệu, làm việc rất chăm chỉ, nấu cơm cùng dọn dẹp nhà, rảnh rỗi còn có thể giúp trông nom Tiểu Ngô Đồng.
“Dì Lục.” Trì Thanh Xuyên đưa cho bà hai xiên kẹo hồ lô mà anh vừa mua về, “Cho con của dì ăn nhé.”
Dì Lục cười nói: “Trì tiên sinh lúc nào cũng khách khí như thế.”
“Hôm nay lại vất vả cho dì rồi.” Trì Thanh Xuyên vào phòng khách, Nhạc Vân đang suy nghĩ về lớp trang điểm của Lâm Thân trong [Đoạt long], Trì Thanh Xuyên hỏi chị, “Tiểu Ngô Đồng đâu?”
Nhạc Vân nói: “Ngủ rồi.”
Trì Noãn rón rén bước vào phòng, Tiểu Ngô Đồng nâng hai tay qua đầu, đang ngủ say.
Ăn tối xong, Tiểu Ngô Đồng cũng đã dậy, lúc Trì Thanh Xuyên đang tắm rửa cho bé, mẹ Nhạc Vân gọi video tới. Bà cùng ba mẹ của Lộ Lộ ngồi du thuyền du lịch trên biển, khi video được kết nối, bà líu ríu khen ngợi chuyến đi một hồi, sau đó lại gọi ba mẹ Lộ Lộ đến xem Tiểu Ngô Đồng.
“Xem nè xem nè, ôi chao, mắt ra mắt, mũi ra mũi, hai người thấy có giống Vân Vân không?”
“Con trai giống mẹ, tôi thấy rất giống Vân Vân.” Ba Lộ Lộ nói.
Nhạc Vân chào hỏi ba mẹ Lộ Lộ, tiếng cười sang sảng của mẹ Lộ Lộ xuyên qua màn hình: “Vân Vân à, chờ chuyến đi của cô chú kết thúc, con tới đây ở đi, cô và mẹ con sẽ giúp chăm sóc cho Tiểu Ngô Đồng, lúc đó Lộ Lộ cũng đã về nước rồi, tụi con liền tụ họp cùng nhau!”
Nhạc Vân cùng bọn họ gọi video, Trì Thanh Xuyên đã tắm rửa sạch sẽ cho Tiểu Ngô Đồng, Trì Noãn trải chăn bông mềm mại ra, quấn quanh Tiểu Ngô Đồng, sau đó cứng nhắc bế bé lên giường.
Tiểu Ngô Đồng mở to mắt nhìn đông nhìn tây, tay nhỏ xoa xoa miệng, Trì Noãn nói với Trì Thanh Xuyên đang đi vào: “Thật đáng yêu.”
…
Quốc khách trùng với Trung thu, vào dịp Trung thu, Trì Thanh Xuyên cùng Trì Noãn gói hoành thánh. Ba người vây quanh bàn ăn mì hoành thánh, Tiểu Ngô Đồng nằm trong nôi phát ra những âm thanh bập bẹ, TV được bật, trái tim nhỏ bé vốn co rút mấy ngày nay của Trì Noãn, rốt cuộc đã được thả lỏng nhờ tình cảm gia đình.
Ăn tối xong rồi dọn dẹp như thường lệ, xong xuôi lại đến thăm Tiểu Ngô Đồng, sau đó Trì Noãn đi tắm rồi về phòng làm bài tập.
Bút hết mực, Trì Noãn mở ngăn kéo lấy bút mới, kẹo socola xuất hiện trong tầm mắt.
Cô nhìn kẹo hồi lâu, sau đó mới nhận ra điện thoại đang phát sáng.
Là số của Cố Ninh Tư.
Trì Noãn dời mắt không bắt máy. Cô lấy bút mới ra, đóng ngăn tủ lại và tiếp tục làm bài tập, nhưng chữ viết trên vở bài tập dần dần trở nên mơ hồ, Trì Noãn ngơ ngác nhìn chúng, mãi đến khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, cô mới biết mình đang khóc.
Giọt thứ hai, giọt thứ ba…
Trì Noãn nằm nhoài trên bàn, bờ vai run rẩy, trong phòng khẽ vang lên tiếng nức nở.
Khi Cố Ninh Tư lần nữa gọi tới, Trì Noãn đang cầm điện thoại trong tay, cô nhìn chằm chằm màn hình, lặng lẽ đọc dãy số đến 5 lần mới bắt máy.
“Trì Noãn.” Cố Ninh Tư nói.
“Ừm.” Trì Noãn trả lời.
Cố Ninh Tư nhẹ giọng hỏi cô: “Cậu đang làm gì thế?”
Trì Noãn: “Đang làm bài tập.”
Cố Ninh Tư: “Cậu không hỏi mình chút gì sao?”
Trì Noãn ngẩng mặt lên, chớp chớp mắt để kiềm chế nước mắt, thuận theo hỏi: “Vậy cậu đang làm gì?”
Cố Ninh Tư: “Mình đang ở dưới lầu nhà cậu.”
“…” Trì Noãn đứng dậy mở cửa sổ phòng, bên ngoài đã đổ mưa từ bao giờ, Cố Ninh Tư cầm ô đen đứng trước bồn hoa dưới lầu.
Cửa sổ của các căn hộ đều sáng đèn, mưa rơi tí tách, mặt đất đã ướt đẫm, Cố Ninh Tư dời ô ra, lộ mặt ngước nhìn lên Trì Noãn.
Trì Noãn: “Cậu…”
Trong điện thoại là một khoảng lặng, Trì Noãn hít vào một hơi: “Cậu chờ một chút.”
Cô cúp máy, mở cửa phòng, rồi lại trở vào luyện tập biểu cảm trước gương, sau đó mới đổi giày xuống lầu đón Cố Ninh Tư.
Trì Noãn đi xuống lầu một, Cố Ninh Tư đã thu ô lại, nàng đứng ở cửa, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên.
Hai người cách vài bậc cầu thang nhìn nhau, Trì Noãn nhịn xuống kích động muốn lao về phía Cố Ninh Tư, cô như thường lệ bước tới trước mặt nàng, tò mò hỏi: “Hôm nay là Trung thu mà, sao cậu lại tới đây…? Không về nhà hay bên ông ngoại gì sao?”
Cố Ninh Tư trầm mặc cô.
Trì Noãn gật đầu: “Lên đi.”
Hai người bước vào cửa, Trì Noãn cất ô của Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư đứng trong phòng khách: “Mình vẫn chưa ăn tối.”
Trì Noãn nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 10 giờ rồi. Một cỗ chua xót bất chợt trào dâng trong cô: “Cậu đã chờ dưới lầu rất lâu rồi đúng không?”
Cố Ninh Tư không nói lời nào.
Lát sau, Trì Noãn hỏi: “Ăn mì hoành thánh nhé?”
Cố Ninh Tư: “Ừm.”
Trì Noãn vào bếp làm mì hoành thánh cho nàng. Sau khi cho súp và hoành thánh vào bát, Trì Noãn cùng Cố Ninh Tư ngồi vào bàn ăn.
Tiếng khóc của Tiểu Ngô Đồng vọng ra từ phòng ngủ chính, Trì Noãn nhìn về phía cửa phòng, tiếng khóc ngày một gần, Trì Thanh Xuyên bế Tiểu Ngô Đồng bước ra, Trì Noãn đứng dậy đi pha sữa bột.
“Tiểu Cố đến đấy à?” Trì Thanh Xuyên vốn đã quen với việc Cố Ninh Tư đến đây, anh mỉm cười chào hỏi, rồi lại dỗ dành Tiểu Ngô Đồng đang nhắm mắt khóc chờ Trì Noãn.
Sữa bột đã pha xong, Trì Noãn lắc qua lắc lại thật kỹ, vừa đưa bình vào miệng Tiểu Ngô Đồng, bé liền nỉ non mút lấy.
Trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn mờ mịt, Trì Thanh Xuyên bế Tiểu Ngô Đồng ngồi xuống sô pha, uống sữa bột xong, Tiểu Ngô Đồng cũng đã ngủ.
Cố Ninh Tư ăn mì hoành thánh rất chậm, Trì Noãn lại cho rằng là không hợp khẩu vị của nàng: “Ngon không?” Cô hỏi.
Cố Ninh Tư nói: “Ngon.”
Trì Thanh Xuyên bế Tiểu Ngô Đồng về phòng, Cố Ninh Tư ăn xong, nàng đi rửa mặt rồi vào phòng Trì Noãn.
Trì Noãn đang làm bài tập, Cố Ninh Tư cũng không quấy rầy cô, chỉ ngồi ở mép giường chờ cô làm xong.
Trì Noãn không cách nào tập trung được, giả vờ giả vịt mà viết, nhưng hiệu suất gần như bằng không. Đến gần 12 giờ, cuối cùng cô cũng đóng nắp bút lại.
Đèn tắt, hai người cùng nằm xuống, Cố Ninh Tư hỏi: “Mình có thể nắm tay cậu không?”
Trì Noãn: “Thôi đừng.”
Bình thường những lúc thế này, Trì Noãn luôn nói một đằng làm một nẻo, thế nhưng Cố Ninh Tư biết, lần này cô nói đừng, là thật sự đừng.
Một bầu không khí khó hiểu lan tỏa trong căn phòng.
“Có thể cho mình biết lý do cậu hành xử bất thường trong mấy ngày nay không?” Cố Ninh Tư trực tiếp hỏi.
Đã đến lúc rồi sao? Trì Noãn thật biết ơn bóng tối đã giúp cô khỏi phải ngụy trang vẻ mặt của mình. Sau khi trầm tư hồi lâu, cô mới nói: “Cố Ninh Tư, xin lỗi.”
Cố Ninh Tư nhìn trần nhà thấp.
“Mình… Thực sự mình không biết phải biểu đạt thế nào cho đúng nữa.” Trì Noãn không nhanh không chậm nói, “Mình không biết chuyện gì đang diễn ra… Ban đầu mình cứ tưởng là bản thân thích cậu, cảm giác ở bên cậu cũng rất mới mẻ… Cậu xinh đẹp, lại rất tốt với mình, được cậu thích, liền có thể thỏa mãn lòng hư vinh của mình… Chỉ là sau khi gặp chị của cậu, cậu bất ngờ nhắc tới tương lai, mình… Mình… Mình rất lo lắng, mình không muốn có một tương lai như vậy, dường như đột nhiên cảm thấy rất áp lực.”
Cố Ninh Tư nói: “Cậu nói dối.”
Chỉ ba chữ đơn giản, khóe mắt Trì Noãn lập tức ươn ướt, nhưng cô vẫn cố chấp nói: “Mình không phân biệt được, có lúc mình cảm thấy bản thân thật sự thích cậu, khi cậu không để ý tới mình, mình liền muốn đến gần cậu, để cậu chú ý tới mình; khi cậu chơi bóng được nhiều người ngắm nhìn, mình sẽ nghĩ một Cố Ninh Tư lợi hại như thế, người trong lòng cậu ấy chính là mình… Nhưng mỗi khi cậu tới gần mình, mình liền… Mình liền không khỏi phiền lòng, mình sợ người khác phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta… Hai cô gái ở bên nhau, mình chưa từng cảm thấy phản cảm vì điều đó… Nhưng bởi vì đối phương là cậu, cậu tốt với mình như vậy, mình chỉ có thể ép buộc bản thân, liều mạng ám chỉ bản thân rằng mình thích cậu, nhưng… Mỗi ngày trước khi ngủ mình đều cầu nguyện, cầu nguyện hôm sau tỉnh giấc sẽ động lòng với cậu hơn một chút chứ không phải là chống cự… Cố Ninh Tư, mình không biết, mình không biết bản thân đang nói cái gì nữa, mình không biết.”
Cố Ninh Tư đưa tay mơn trớn những giọt nước mắt của Trì Noãn.
“Cậu đang khóc.” Cố Ninh Tư nói, “Cậu nói dối, không phải như vậy.”
Trì Noãn nức nở nói: “Xin lỗi… Cố Ninh Tư, xin lỗi, mình cũng rất tự trách, nhưng mà… So với yêu đương, mình càng thích khoảng thời gian trước lúc nghỉ hè hơn, không có áp lực, vô tình bị cậu thu hút… Chúng ta còn có thể quay lại thời điểm đó không?”
Hơi thở của Cố Ninh Tư trở nên gấp gáp, nàng đứng dậy khỏi giường, Trì Noãn cũng từ trên giường ngồi dậy: “Mình biết nói như vậy là rất ích kỷ, Cố Ninh Tư, mình quan tâm cậu, cho dù mình không rõ rốt cuộc bản thân có thực sự thích cậu hay không, nhưng mình thật sự quan tâm cậu.”
Cố Ninh Tư kìm nén cảm xúc, thấp giọng nói: “Không rõ? Trì Noãn, lẽ nào những hạnh phúc mà mình có được trong thời gian qua, đều là do mình ngộ nhận sao!?”
“Đừng tức giận, Cố Ninh Tư, xin lỗi, cậu đừng tức giận, đều là lỗi của mình cả…” Trì Noãn muốn ôm lấy nàng, nhưng Cố Ninh Tư đã hất tay ra, nàng đứng bên giường, giọng run rẩy, “Nếu cậu sợ bị lộ ra ánh sáng, ở trường chúng ta có thể giữ khoảng cách một chút; cậu sợ có áp lực, chúng ta có thể bỏ qua tương lai và chỉ nhìn vào hiện tại… Nhưng mà, mình thích cậu Trì Noãn à, mình nghiêm túc xem cậu như một người bạn gái, còn cậu lại chỉ muốn cùng mình chơi trò ám muội mà không cần chịu trách nhiệm sao?”
Trì Noãn cắn mu bàn tay mình, sợ bản thân khóc quá lớn sẽ truyền tới tai Trì Thanh Xuyên và Nhạc Vân.
Cố Ninh Tư: “Mình không chấp nhận. Không phải như vậy, cậu không phải là người như vậy, nói cho mình đi, Trì Noãn, cậu đang gạt mình đúng không?”
Trì Noãn mở to đôi mắt sưng đỏ vì khóc, cô đưa tay nắm lấy Cố Ninh Tư: “Cậu thất vọng về mình sao?”
Cố Ninh Tư: “Mình thích cậu!”
Cố Ninh Tư nói: “Mình có thể nhân nhượng tất cả, mình hứa, chỉ cần cậu nói với mình, những lời trước đó đều là gạt mình… Cậu cũng thích mình mà, đúng không?”
Cố Ninh Tư hỏi xong câu này, liền đứng ngây người hồi lâu. Nàng lục tìm khắp ký ức, không có, Trì Noãn chưa từng nói thích nàng, một lần cũng không có.
“… Đây chính là lý do mà cậu chưa bao giờ nói thích mình sao?”
Trì Noãn không trực tiếp trả lời nàng, chỉ có thể bịt miệng kìm nén tiếng khóc trong cổ họng. Trong lòng gào thét: Đúng, Cố Ninh Tư, mình nói dối đấy, những lời mà cậu muốn nghe, mình đã viết vào lòng bàn tay cậu rồi.
Mưa bên ngoài dường như ngày một nặng hạt, lộp bộp đập vào ô cửa sổ.
Cố Ninh Tư mở cửa, rạng sáng trời mưa to, nàng rời khỏi nhà Trì Noãn.