Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời còn e ấp trong màn sương mỏng thì nhị vị hoàng tử đã rời khỏi kinh thành.
Hai người hôm nay đã cởi bỏ hoàng bào, vận lên thường phục.
Nhị hoàng tử ôn hòa hữu lễ khoác lên bộ bạch y tao nhã, vạt áo và đai lưng điểm tô màu bạc đi cùng với trường kiếm trong tay rất hợp mắt.
Lục hoàng tử thì ngược lại, một thân y phục đậm sắc màu với hai lớp trung y đỏ và trắng lấp ló sau bộ ngoại bào đen tuyền mang đậm phong thái nhà võ.
Song nhân đồng hành cùng nhau trên con đường buổi sớm hiu hắt người, hành lí lại không hề mang chút gì đáng kể.
Nhị hoàng tử cất lời hỏi:
– “Đệ có muốn ăn chút gì không?”
– “Có tiệm hoành thánh này, ca thấy ổn không?”
Chu Minh Hiên chỉ vào một quán nhỏ xập xệ bên đường, ông chủ chỉ vừa bày biện đồ đạc ra thôi, chưa hề có một vị khách nào ghé thăm.
Thân là hoàng tử cao quý, cả hai vốn chưa từng thử những món ăn không rõ chất lượng như thế này.
Bất quá, hình như chẳng ai thấy bài xích, đồng thời theo sát nhau ngồi vào một cái bàn gần chủ quán nhất.
– “Lão bản, cho hai bát hoành thánh.”
Chu Minh Hiên giơ hai ngón tay lên và cất tiếng gọi.
Trường kiếm đặt đứng tựa vào thành bàn, song thủ rảnh rỗi với lấy hai đôi đũa, lau thẳng vào vạt áo rồi đưa cho người đối diện một đôi.
Chu Minh Duẫn nhìn bằng ánh mắt chê bai:
– “Nhìn thế này ai mà nghĩ đệ là công tử quyền quý ta chết liền.”
– “Gì…!Ra đây rồi thì phải phàm tục thôi.”
– “So bộ đồ đắt tiền này với tác phong của đệ đúng là chẳng hề ăn khớp.”
– “Quan trọng là thần thái.”
Chu Minh Hiên hất cằm tự đắc.
Lão bản cũng vừa bưng hai bát hoành thánh nóng hổi còn nghi ngút khói đặt xuống bàn của họ.
Mặt mày lão tươi tắn với nụ cười thiện ý:
– “Hai vị tiểu công tử ăn ngon miệng nhé.”
Lão dứt lời thì trở về bếp ngay.
Nhị vị hoàng tử nhận bát đồ ăn nóng kia, nhìn nó khá đẹp mắt.
Nhưng trọng tâm của họ không phải là hoành thánh nữa, Chu Minh Hiên như cười mà không cười nói khẽ:
– “Tiểu công tử?”
– “Ừ, tiểu công tử lo ăn đi.”
– “Huynh mới là tiểu công tử đấy.”
– “Ai lớn tuổi hơn?”
– “Tuổi tác không quan trọng, quan trọng là đệ trưởng thành rồi.”
Chu Minh Duẫn tỏ vẻ bất đắc dĩ mà gật gù cho qua:
– “Ừ ừ, thế thì đại công tử ăn ngon miệng.”
“…”
Không lâu sau, bạch y nam nhân đặt lên bàn một thỏi bạc trắng rồi cùng đệ đệ rời đi luôn.
Lão bản giật mình định gọi hai người quay lại thì đã không kịp, bởi vì một thỏi bạc là quá nhiều so với giá của hai bát hoành thánh này.
Miếng bạc đó chẳng là hạt cát gì trong mắt những người sống trong cung từ nhỏ tới lớn, cho nên Chu Minh Duẫn nghĩ đồ ăn ngoài chợ rất rẻ mới dùng bạc để trả, nào có ngờ thực sự bạc vẫn là giá cao ở đây.
Lão bản cầm thỏi bạc lớn trong tay mà đầy ngơ ngác, chẳng lẽ mới sáng sớm lão đã trúng mánh to.
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, một giọng nữ thanh dịu cất lên từ sau ót lão:
– “Ông chủ, cho một bát hoành thánh.”
– “Có liền, có liền.”
Lão bản nhét thỏi bạc vào ngực, chạy về bếp chuẩn bị đồ ăn.
Trong quầy hoành thánh nghi ngút hơi khói, lão lẩm nhẩm:
– “Hôm nay là ngày gì vậy nhỉ, lại một người cầm kiếm tới đây.
Còn trẻ như vậy, bộ đi làm cướp sao?”
Lão tự nói, rồi tự lắc đầu.
Diện mạo của người sau lương thiện hơn người trước, sao có thể là cướp được.
Hơn nữa, vị này còn là một nữ nhân.
Lão nhanh chóng làm xong một tô hoành thánh rồi đem ra cho tiểu cô nương mới tới này, vừa đặt xuống bàn thì xung quanh chợ bỗng nhiên đông đúc lạ kỳ.
“Đừng xô ta, tránh ra.”
“Ngươi giẫm vào y phục của ta rồi.
Ây đừng làm đổ hàng hóa của ta mà.”
“Đừng chạy nữa, không cần chạy nữa.
Con quái thú kia trở lại vào rừng rồi.”
“Có hai thiếu niên chặn nó lại rồi đấy.”
“Hả?”
Hàng loạt lời xì xào câu rõ câu không xen giữa âm vang ồn ào phức tạp.
Bất quá, vài câu này đã thu hút triệt để sự chú ý của tiểu cô nương ngồi trong tiệm hoành thánh ven đường.
Nàng cất lời hỏi:
– “Các vị, cho hỏi có chuyện gì xảy ra sao?”
Một nữ nhân trung niên đứng gần đó nhất trả lời lại:
– “Phải.
Chúng ta từ đằng ngõ tây đến đây, khu đấy gần với cánh rừng rậm tự nhiên.
Bình thường yên ổn lắm, không biết tại sao vừa rồi bỗng có một con vật quái dị nhào ra vồ lấy dân làng.
Chúng ta sợ chết khiếp, chạy bán sống bán chết tới đây đấy.”
Người đàn ông đứng lẫn trong đám đông bồi thêm lời:
– “Nhưng có hai vị thiếu niên cầm kiếm đã chặn con quái thú đó lại rồi, họ còn đuổi theo nó vào trong rừng nữa.”
Tiểu cô nương có điều gì như ngẫm nghĩ.
Nàng nhớ đến Thiên Tiêu chuyên làm mấy chuyện như thế này, bất quá y lại luôn hành động độc lai độc vãng.
Tuy nhiên, hiệp khách vô danh cũng rất nhiều, nàng không cần nghĩ sâu xa quá.
– “Vậy…!con quái thú đó trông như thế nào?”
– “Tiểu cô nương mảnh mai như trúc, nhìn liễu yếu đào tơ thế này…!Ta thấy tốt nhất nàng nên hồi gia đi, đừng đi về ngõ tây nữa, lỡ gặp quái thú thì không hay.”
Nói rồi, đám dân cư cũng tản dần ra.
Tiểu cô nương kia quên béng mất bát hoành thánh còn chưa động đũa, hữu thủ nhấc kiếm đứng dậy.
Một thỏi bạc trắng đặt lại bàn, còn nàng nhanh chân chạy về hướng tây mà tới.
– “Cô nương…!Ơ, hôm nay mình trúng mánh thật à.”.