Mấy chữ này, cho thấy Đào Tẩm cũng hiểu.
Trái tim Trần Phiêu Phiêu đột nhiên nhảy lên, như ngậm một nắm kẹo nổ mà hồi nhỏ cô thích ăn, những bông pháo hoa tê tê nổ tung trên đầu lưỡi.
Cao Cao nhướn mày hai cái, dùng khẩu hình hỏi không ra tiếng: “Nói không?”
Trần Phiêu Phiêu liếm môi dưới, miệng khô lưỡi đắng, rồi nghiêng đầu cười một cách vô hại: “Em là mà.”
Hiểu rồi. Cao Cao không ngừng nghỉ, nhắn lại: “Ừ, em ấy ở trong nhóm les của mình, em ấy là. Sao vậy?”
Cứ thế bất ngờ giúp người ta công khai, không thể nói là không xấu hổ, cô khịt mũi, đưa khoai tây chiên cho Trần Phiêu Phiêu.
Trần Phiêu Phiêu cầm một miếng ăn thong thả, ăn được nửa miếng, WeChat của Cao Cao vang lên.
“Cậu gọi tôi, em ấy có biết không?”
Cao Cao lại ngại ngùng cười trừ, liếc nhìn Trần Phiêu Phiêu.
Trần Phiêu Phiêu nốt miếng khoai tây chiên cuối cùng, lắc đầu.
Cao Cao hiểu ý, nhắn tiếp: “Không biết. Thế cậu có đến không? Ở trong ngõ Tây Nhị Lý, quán Cá Voi.”
Gửi xong, cô khẽ tặc lưỡi, thấy mình đúng là “công cụ của nhân loại”, hết giúp gửi tin nhắn lại đến viết thư hộ.
Lần này Đào Tẩm trả lời nhanh, nhưng không nói đến chuyện “có đến hay không”, chỉ bảo: “Đừng nói cho em ấy biết.”
Cao Cao phì cười, đôi mắt to tròn của Trần Phiêu Phiêu đang nhìn chằm chằm thế kia mà Đào Tẩm lại dặn đừng nói cho con bé biết là Cao Cao đã nói chuyện với Đào Tẩm.
Đào Tẩm luôn chu đáo như vậy, chắc sợ Cao Cao lỡ lời làm Trần Phiêu Phiêu buồn. Cao Cao nghĩ, Trần Phiêu Phiêu hẳn cũng hiểu được điều này.
Có vẻ Đào Tẩm sẽ không đến.
Cao Cao thở dài, kết thúc cuộc trò chuyện rồi úp điện thoại xuống bàn, cụng ly với Trần Phiêu Phiêu: “Xin lỗi em, lỡ làm lộ bí mật của em rồi.”
“Nhưng em đừng lo, Đào Tẩm không có vấn đề gì với chuyện này đâu.” Cô vừa nói vừa bóc hai hạt đậu phộng.
Lời nói có ẩn ý, Trần Phiêu Phiêu tò mò: “Chị ấy…”
Cao Cao nhai đậu phộng, nhướng mày đắc ý: “Em nhìn quán bar này xem, Cá Voi, cá voi đó.”
Ý của chị ấy là… Trần Phiêu Phiêu thấy tai mình nóng lên.
“Đây là quán bar của bạn chị, nhưng tên do chị đặt, lúc đó,” Cao Cao bật cười, “chị đang thích Đào Tẩm.”
Một ngụm rượu cay xộc lên cổ họng, Trần Phiêu Phiêu suýt thì không nuốt xuống được, cô nheo mắt cố gắng tiêu hóa câu nói này.
Cao Cao cười rất thoải mái, dường như chỉ thấy buồn cười: “Haiz, em hiểu mà, con gái thích con gái, thích một người phải vòng vo tam quốc, người khác còn chẳng biết có liên quan gì đến không, thật ra thì ảnh đại diện WeChat, còn có “Cá Voi” không phải đồng âm với “Tẩm” sao?”
“Lúc đó chị nói với bạn chị, bạn chị vỗ tay khen hay, không quen Đào Tẩm, nhưng bạn nói, cái mạch não chẳng liên quan này của cậu, chính là con đường tình yêu quanh co của chúng ta, rất điển hình, nên đã dùng tên này.”
Thì ra là vậy. Trần Phiêu Phiêu thở phào nhẹ nhõm, lại cầm một miếng khoai tây chiên.
Bạn của Cao Cao… Cá Voi… Ban đầu cô còn tưởng, còn tưởng…
Nhưng nhìn biểu cảm của Cao Cao, có vẻ như đã buông bỏ.
Cao Cao nhận ra ánh mắt của Trần Phiêu Phiêu, cười lớn một tiếng, lắc đầu: “Không thích nữa rồi. Đây là chuyện trước khi chị chia tay với người yêu cũ.”
Cô nàng Bạch Dương, đến nhanh đi cũng nhanh, như một cơn gió.
“À mà mình nói đến đâu rồi nhỉ?” Cao Cao ngẩng đầu suy nghĩ hai giây, “À đúng rồi, chị nói với em nhé, cậu ấy không phản đối những chuyện này đâu, chị rồi, thái độ của cậu ấy rất tốt, em đừng sợ cậu ấy nhìn em bằng ánh mắt kỳ thị gì đó, không đến mức đâu.”
“Ừm.” Má hơi ngứa, Trần Phiêu Phiêu dùng ngón tay gãi gãi, rồi nhỏ nhẹ hỏi: “Vậy lúc chị tỏ tình, chị ấy nói gì?”
“Cậu ấy à…” Cao Cao hồi tưởng lại, “Hồi đó chị cũng bạo lắm, chặn ngay trong phòng đun nước nóng. Thấy đông người, cậu ấy còn nhỏ nhẹ hỏi chị có muốn ra cầu thang nói chuyện riêng không.”
“Nhưng nhìn biểu cảm của cậu ấy là chị biết hết hy vọng rồi. Thế là vừa nói vừa khóc ở cầu thang, hahaha,” Cao Cao cười, khi đó cô còn nhỏ, mới năm nhất, “cậu ấy còn an ủi, còn nói chị thích cậu ấy, cậu ấy rất vui, vì điều đó chứng tỏ cậu ấy rất tuyệt trong mắt chị.”
“Nhưng cậu ấy rất xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của chị.”
Câu nói này Đào Tẩm nói rất dịu dàng và tinh tế, như ánh trăng len qua khe cửa sổ ngày hôm đó, Cao Cao kể lại, cũng không tự chủ được hạ thấp giọng.
Chạy trốn trong sự xấu hổ, cảm thấy mất mặt, sau đó cô gặp Đào Tẩm trên đường cũng đi đường vòng, mãi đến một lần ở cửa hàng tạp hóa, Đào Tẩm mới thoải mái chào hỏi, mỉm cười nói: “Trùng hợp quá nhỉ.”
Sau đó, Cao Cao có bạn gái, bạn gái của cô có quan hệ tốt với Đào Tẩm, thường hẹn nhau đi ăn cùng, rồi lại thân thiết trở lại.
“Nhưng mà, chị nói cho em biết nhé, cho đến bây giờ, Đào Tẩm đi tắm, chưa bao giờ rủ chị.” Chỉ rủ bạn cùng phòng của cô.
Cao Cao cười lớn.
Trần Phiêu Phiêu cũng cười, chống cằm, qua lời kể của Cao Cao, phác họa hình ảnh Đào Tẩm.
“Vậy,” Trần Phiêu Phiêu cân nhắc từ ngữ, “chị cũng không biết cậu ấy có phải les không.”
Cao Cao nhíu mày: “Không biết, nhưng chị nghĩ không giống.”
Trông rất thẳng.
Trần Phiêu Phiêu cụp mắt xuống, cảm giác thất vọng như dây leo chậm rãi sinh trưởng, len lỏi vào lòng.
“Ối giời ơi,” Cao Cao đột nhiên nói, “Lần này em công khai rồi, chắc cậu ấy cũng không đi tắm chung với em nữa đâu.”
“Phụt.”
Trần Phiêu Phiêu không nhịn được, đưa tay che mũi, cười nhẹ.
Tâm trạng phức tạp, dù có chút thất vọng, nhưng cùng người khác nói về Đào Tẩm, tìm hiểu về quá khứ của chị, đoán suy nghĩ của chị, dự đoán hành động của chị, lại khiến người ta vui vẻ không lý do.
Có chút giống tâm lý của fan hâm mộ, cùng “đồng bọn” thảo luận về thần tượng yêu thích, mức độ sống động và đáng yêu của thần tượng có thể tăng lên gấp nhiều lần.
Bởi vì hình ảnh đã được nuôi dưỡng trong tình yêu, thiện cảm là một bộ lọc vĩnh cửu.
Trần Phiêu Phiêu nhìn logo cá voi, nhớ đến Đào Tẩm.
Ngọn nến trên bàn lung lay, bóng đổ xuống khăn giấy, đột nhiên bị một bóng đen cao, mảnh mai khác che khuất, Trần Phiêu Phiêu ngửi thấy mùi rượu và nước hoa Black Opium, một chiếc túi xách xe máy được ném lên sô pha bên cạnh, trước tiên, cô nhìn thấy đôi giày bốt.
Giày bốt ngắn, hiệu Guidi, kiểu này trên mạng có nhiều hàng nhái, nhưng đôi trên chân ấy có chất lượng rất tốt.
Tiếp theo là quần short jean đen, áo phông đen và áo khoác ngắn màu đen hơi rộng, trang phục toàn màu đen, nhưng lại được phối rất có gu.
Nhìn lên trên, Trần Phiêu Phiêu sững sờ, mái tóc dài ngang cằm giống Đào Tẩm, phần tóc vén sau tai cũng giống nhau, nhưng người trước mặt có đôi mắt sắc sảo hơn, trang điểm khói nhẹ.
Đối phương đút hai tay vào túi, mắt lim dim, đầu gối cong lên chạm vào mép bàn: “Lại đến đây quậy à? Không giảm giá đâu nhé.”
Nói với Cao Cao.
Giọng nói rất trầm ấm, kéo dài như thường, như chưa tỉnh ngủ.
Cao Cao cười, bảo ngồi xuống bên cạnh, rồi giới thiệu với Trần Phiêu Phiêu: “Đây là người bạn mà chị vừa nói với em đó.”
“Chủ quán bar, Lạc Sơ.”