Ta Không Muốn Yêu Đương Với Chưởng Môn

Chương 23: 23: Nguyệt Hắc Phong Cao Ban Đêm Giết Người



(*): 月黑风高: Ví dụ như hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ, trời đất mù mịt.
Ban đêm.
Nhóm người Vương Việt đi trên đường phố vắng vẻ.
Bởi vì lộ trình không xa, bọn họ lại muốn tỉnh rượu, nên không chọn ngồi kiệu, mà lựa chọn đi bộ trên đường.
Lúc này Vạn gia đã tắt đèn, chỉ có đèn lồng đỏ hai bên treo rất cao, ánh sáng chiếu trên mặt đất mờ mờ ảo ảo.
Gió đêm đông thét gào, thổi bay tuyết trên mặt đất, cuốn bay xoay vòng trên không.
– Ôi, sao lại cảm thấy có chút u ám nhỉ.

.

.
Một người trong nhóm người thấp giọng nói.
–  m u? Không phải là ngươi sợ quỷ đấy chứ?
Vương Việt cười nhạo nói.
– Cũng không phải vậy, chỉ là luôn cảm thấy phía sau ớn lạnh cả người thôi.
Người nọ giải thích nói.
– Không phải còn mỏi eo đau lưng chứ, lúc xả nước còn rơi tí tách nữa mà?
Vương Việt vỗ vỗ bờ vai của hắn ta.
– Huynh đệ, ngươi có lẽ đã phế rồi.
– Ha ha ha!
– Lưu Sinh, ta thấy ngươi không được rồi!
Xung quanh vang lên tiếng cười nói rộn ràng.

Vương Việt cười hắc hắc nói.
– Nếu trong nhà còn có nữ quyến, bản công tử có thể miễn phí giúp ngươi chiếu cố, đừng cám ơn ta, đều là việc huynh đệ nên làm thôi mà.
Sắc mặt Lưu Sinh đỏ lên, cắn răng không nói nữa.
Vương Việt nghênh ngang đi về phía trước, tên nam nhân bỉ ổi đột nhiên kéo hắn ta lại.
– Chờ một chút!
– Sao thế? Ngươi cũng sợ Hắc sao?
Vương Việt không nhịn được nói.
Tên nam nhân bỉ ổi lắc đầu, vươn tay chỉ phía trước.
– Hình như có người…
– Hả?
Vương Việt định thần nhìn lại, chỉ thấy giữa đường phố có một nam nhân đứng đó, toàn thân mặc bạch y trong đêm đen nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
– Người này sao vậy? Chúng ta không phải người sao?
Vương Việt giễu cợt một tiếng, cũng không thèm để ý.
Mấy người hắn tới gần, hắn ta còn nói đùa một câu.
– Huynh đệ này, hơn nửa đêm rồi ở đây giả làm người tuyết sao?
Lý Nhiên nghe vậy cười cười.
– Vương công tử cũng rất hài hước đấy nhỉ.
– Ôi? Ngươi biết ta sao?
– Đại công tử của vương gia Lâm thành, sao ta có thể không biết được chứ?
Mấy người liếc nhau, rõ ràng phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, nhưng Vương Việt cồn lên não, căn bản không ý thức được.
– Có mắt đấy! Không ngờ danh tiếng của bản công tử đã truyền tới Lẫm Phong thành này rồi, ha ha!
Lý Nhiên gật đầu.
– Đó là điều đương nhiên, Vương công tử có tiếng là gan lớn.
– Hả?
Vương Việt sửng sốt một chút.
– Lời này có nghĩa là gì chứ?
Nụ cười của Lý Nhiên lạnh như băng.
– Nói năng lỗ mãng, trước mặt mọi người vũ nhục chưởng môn U La Điện, đế cấp cường giả Lãnh Vô Yên, ngươi nói ngươi có phải gan to bằng trời không?
– Hừm!
Cho dù Vương Việt trì độn, bây giờ cũng kịp phản ứng lại, lui lại hai bước lạnh lùng nói.
– Rốt cuộc ngươi là ai?
– Người bàn luận trong thiên hạ nhiều vô kể, căn bản không thể giết hết được? Vậy thì xử từng tên một vậy!
Đôi mắt Lý Nhiên sâu thẳm.
– Trước hết bắt đầu từ ngươi vậy.
– Ngăn hắn lại cho ta!
Vương Việt kinh hô một tiếng, nhanh chóng lui về phía sau.
Đám hộ vệ hung ác hét lớn xông lên.
Nhưng mà trong nháy mắt, bóng dáng Lý Nhiên đã biến mất ngay tại chỗ.
Vương Việt mới chạy được hai bước đã có người nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của hắn ta.
Thân thể hắn ta cứng đờ, hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy nụ cười trêu tức của Lý Nhiên.

– Buông ra, buông ta ra…
Lý Nhiên lắc đầu.
– Ngươi có một vạn lý do để sống tiếp, nhưng giết ngươi, chỉ cần một lý do là đủ rồi.
Nói xong giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng gõ ở trên trán của hắn ta.
Bầu không khí trong thoáng chốc yên lặng.
Bịch!
Thân thể Vương Việt giống như khinh khí cầu nổ mạnh, huyết nhục văng tung tóe vung vãi ở trên mặt tuyết, giống như pháo hoa sáng lạn trong đêm đông.
Hắn ta chẳng qua chỉ là một phàm nhân, đối với Lý Nhiên mà nói, không khác gì một hài nhi yếu đuối cả.
Lý Nhiên mặc bạch y ngay cả hạt bụi nhỏ cũng không bị lây nhiễm, xoay người híp mắt cười nói.
– Các ngươi nói, lá gan của hắn có phải rất lớn không?
Vẻ mặt mọi người hoảng sợ, sau lưng lạnh buốt.
Lúc này tên nam nhân bỉ ổi rung giọng nói.
– Hắn ta chính là công tử của vương gia đến từ Lâm Thành, phụ thân là Nguyên Anh Kỳ cao thủ Vương Phong, ngươi, ngươi không sợ Vương gia trả thù sao!
Vốn dĩ hắn ta muốn dọa Lý Nhiên hoảng sợ, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được tính mạng của mình.
Không ngờ Lý Nhiên gật đầu, làm như có chút đăm chiêu nói.
– Ừm, nói không sai, xem ra không thể làm gì khác hơn là giết ngươi diệt khẩu.
 
– Hả?
Tên nam nhân bỉ ổi sửng sốt, một đạo u quang không tiếng động hiện lên.
Vẻ mặt của hắn ta dừng lại ở một khắc cuối cùng, đầu rơi trên mặt đất, lộc cộc cút ra ngoài thật xa.
Người còn lại che miệng lại, cả người run rẩy không dám lên tiếng.
Lý Nhiên thản nhiên nói.
– Có muốn báo thù cho bọn họ, có thể tới Huyền Linh Sơn tìm ta, ta tên là Lý Nhiên, luôn sẵn sàng tiếp đón.
Nói xong trực tiếp bay lên không.
Sở dĩ nói ra danh tự, cũng không phải là muốn ra vẻ gì cả.
Chỉ là không muốn tội ác giết chóc này đổ trên đầu Lãnh Vô Yên.
Nàng đã rất kiềm chế rồi, động sát tâm chính là bản thân hắn.
Mọi người đứng yên tại chỗ ước chừng khoảng một khắc đồng hồ.
Xác định Lý Nhiên thực sự đã rời đi rồi, lúc này mới loạng choạng tê liệt ngồi trên mặt tuyết.

Nhìn tình trạng bi thảm máu thịt be bét trên mặt đất, có người không nhịn được mà nôn ọe.
– Vương Việt.

.

.

Lại chết như vậy?
– Vừa rồi người nói hắn là Huyền Linh Sơn, đó không phải là nơi trú quân của U La Điện sao?
– Chẳng qua chỉ là lời nói lúc say xỉn, vậy mà không thoát khỏi tai mắt của bọn họ, đỉnh cấp Ma Môn thực sự kinh khủng!
Mấy người nghĩ lại mà sợ.
Căn bản không ngờ tới, lúc đó chính chủ đang ngồi bên cạnh bọn hắn.

.

.
– Chờ một chút!
Lưu Sinh kinh hô.
– Vừa rồi hắn nói danh tự của mình là gì nhỉ? Lý Nhiên?
Bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh.
– Lý, Lý Nhiên?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận