Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 10


Nhiều năm sau khi Minh Tự nhớ lại những gì đã xảy ra vào ngày này, cô sẽ buộc tội Tống Kiến Chi dùng mỹ nhân kế câu dẫn mình chấm dứt hợp đồng đi ăn máng khác, Tống Kiến Chi liền sẽ lớn tiếng ồn ào cô được tiện nghi, không chỉ có được mỹ nhân kế, còn được kịch bản tốt, còn có cái gì không thỏa mãn.
Minh Tự sẽ giả vờ suy nghĩ, cười ra nước mắt xin tha dưới cái cù lét oán giận của Tống Kiến Chi, liên tục nói mình không dám bất mãn.
Đó là chuyện sau này.
Bây giờ hai người sóng vai cùng ngồi ở ghế sau, Lý Mạn đã đứng ngoài xe nửa ngày ngồi vào ghế lái, vừa lên xe đã bị bầu không khí này dọa nhảy dựng.
Không khí trong xe là đang đóng băng sao?
Lý Mạn nhớ rõ khi Minh Tự tỷ vừa mở cửa xe bước ra, Tống tiểu thư đã quay đầu đưa lưng về phía Minh Tự tỷ, là Minh Tự tỷ đã hỏi nàng:
“Đưa cô về nhà?”  
 
Lúc này Tống tiểu thư mới nhường ghế lái, đi ra ghế sau.
Cẩn thận suy nghĩ những thay đổi trước sau, Lý Mạn đã tưởng tượng ra một đại màn kịch.   
“Địa chỉ nhà cô.” Minh Tự hỏi, Lý Mạn rất quen thuộc với cô, lập tức nhận ra sự khác biệt nhỏ trong giọng điệu của cô, tâm tình Minh Tự tỷ đang tốt sao?
Lý Mạn ngồi thẳng nhìn phía trước, vểnh tai chờ đợi, Tống Kiến Chi báo địa chỉ:
“Đi Cam Lâm Uyển.” Cam Lâm Uyển là một khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, nói tấc đất tấc vàng cũng không quá.
Nhưng vừa nghe liền biết đó không phải là nơi ở của Tống gia, Minh Tự liền hỏi: “Cô đã chuyển ra ngoài rồi sao?”   
“Đều ở hai bên.” Thanh âm Tống Kiến Chi rầu rĩ, khoảng thời gian trước nàng chuyển qua Cam Lâm Uyển ở mấy ngày, hôm nay đi bên nào cũng được, nhưng Cam Lâm Uyển gần hơn, nàng có thể xuống xe sớm một chút.
Minh Tự không nói gì nữa, Lý Mạn hiểu chuyện mà tra điều hướng đến Cam Lâm Uyển.   
Từ kính chiếu hậu, Lý Mạn nhìn thấy Tống tiểu thư vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không quay đầu lại.    . Hãy‎ 𝒕ì𝓶‎ đọc‎ 𝒕гang‎ chính‎ ở‎ ﹎‎ TгU𝓶𝒕гuyệ‎ n.vn‎ ﹎
Tiền duyên này hẳn là triền miên nha, ngay cả khi tình địch gặp nhau cũng nên cực kỳ đỏ mắt mới phải.
Này giống như tình nhân đang chiến tranh lạnh vậy?
Lý Mạn nghĩ nổ đầu cũng không thể hiểu mối quan hệ phức tạp này, xe dừng lại trước Cam Lâm Uyển. Khu phố này bảo mật rất cao, xe không đăng ký không được vào, Lý Mạn đỗ xe sang một bên nói: “Tống tiểu thư, đến rồi.”
“Phiền toái rồi.” Tống Kiến Chi trả lời, duỗi tay mở cửa xe nhưng bị Minh Tự tiến tới đè tay lại, cùng nhau cầm tay nắm cửa.
Lý Mãn:!!!
Nàng kích động suýt chút nữa quay đầu tập trung nhìn cảnh tượng này, chỉ thấy Minh Tự một tay ấn Tống Kiến Chi không cho nàng xuống xe, một tay khác kéo tấm ngăn giữa hàng ghế trước sau xuống.
Lý Mạn nhìn chằm chằm vách ngăn.
Tống Kiến Chi cũng không quá cao hứng, nhìn nữ nhân ép mình rất gần, nàng có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô, mát lạnh, trong trẻo đạm nhiên.   
Sắc mặt Tống Kiến Chi không biết là xấu hổ hay bực bội, thấp giọng nói: “Cô còn nháo.”
“Tức giận sao?”
Khi cô nói chuyện hô hấp rất nhỏ thổi vào trên mặt Tống Kiến Chi. Tống Kiến Chi mấp máy môi nói: “Cho dù tức giận tôi cũng đâu thể làm gì cô.”   
Minh Tự chỉ đơn giản nói: “Nếu cô tức giận, tôi xin lỗi.”   
Nói xong rồi đứng dậy lùi lại.   
Giọng điệu của cô quá nghiêm túc, Tống Kiến Chi nghi hoặc nhìn sang, vẻ mặt Minh Tự trầm tĩnh, môi hơi mím lại, ánh mắt tựa hồ có chút trầm xuống, giống như hồ nước ôn nhu.
Xinh đẹp chính là một lợi thế, khi khổ sở cũng sẽ khiến người mềm lòng.
Trong lòng Tống Kiến Chi tự mắng mình là nhan cẩu, ngoài miệng không tự chủ được an ủi đối phương: “Kỳ thực cũng không có tức giận…”
Tống Kiến Chi: Nhan Cẩu ngươi mau câm miệng!
Nàng vội vàng bổ sung: “Nhưng sau này không được như vậy, chúng ta là quan hệ giữa lão bản và nhân viên, không thể như vậy.”
Minh Tự nhìn nàng, nhẹ giọng nhắc lại: “Lão bản và nhân viên?”
Tống Kiến Chi nghiêm túc gật đầu, trong lòng thầm nghĩ nói thêm, tôi là nhân viên, ngài là lão bản.   
Minh Tự cười nói: “Vậy trước đó là tiềm quy tắc sao?”
Tống Kiến Chi nhìn cô như nhìn thấy quỷ.
Minh Tự không chờ nàng nói đã cúi xuống gần, hô hấp thân mật, tay phải đè tay nàng đang đặt trên ghế, tay còn lại vòng qua eo nàng, dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng quanh eo Tống Kiến Chi.   
Tê.   
Ngứa.   
Từ một điểm lan ra khắp tứ chi, xương cốt, giống như một luồng điện xẹt qua, chạm đến các đầu dây thần kinh, Tống Kiến Chi đột nhiên ngẩng đầu lui về phía sau, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn như thiên nga.   
Là nơi chí mạng.
Minh Tự tiếp nhận lời mời của con mồi, tay đè tay nàng dời lên vuốt ve sườn cổ của nàng, thân thể di chuyển cùng nàng, giống như cả hai được tương liên, động tác tùy thời kéo theo.   
Cô không nhường một bước, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà dán vào môi Tống Kiến Chi, khoảng cách giữa hai cánh môi đỏ hồng chỉ bằng một lóng ngón tay, nói chuyện là có thể chạm vào nhau.   
“Tống tổng muốn tiềm quy tắc với tôi sao?” Giọng Minh Tự trầm thấp, là cảm giác triền miên của tình nhân.   
Trong lúc động tác, khoảng cách giữa hai cánh môi đỏ mọng chỉ cách nhau một chút, như có như không.
Tống Kiến Chi đã không thể phân biệt được rốt cuộc có chạm hay không.
Gông cùm xiềng xích quanh eo, vừa nhấc mắt sẽ liền giao triền tầm mắt, cái vuốt ve chơi đùa không rõ ý vị ở quanh cổ…
Đúng rồi, bàn tay này giống như bị Minh Tự bất ngờ chạm vào khi đang nói chuyện chính sự trong bãi đậu xe. Đột nhiên, bị Minh Tự đưa đến bên môi nhẹ nhàng cắn, tinh tế mà liếm.
Xúc cảm hàm răng cứng, nhưng lưỡi thì mềm.
Mềm mại mà ẩm ướt.
Hơn nữa liếm làm cho động tác quá mức –
Tóm lại đây là lý do Tống Kiến Chi không để ý tới cô.
Tôi coi cô là đối tượng nói chuyện chính sự, nhưng cô lại muốn cắn tôi!
Hiện tại đối tượng trực tiếp không nói chuyện chính sự với nàng, Tống Kiến Chi bất lực đến nỗi đầu óc nàng có lẽ chỉ toàn những suy nghĩ sắc tình.
Suy nghĩ của Tống Kiến Chi từ tay trôi đến nhiệm vụ, cuối cùng lại trôi về cảnh tượng trước mắt, nàng cẩn thận cắn môi dưới, cố gắng duy trì sự chuyên nghiệp của mình trong tình huống ái muội như vậy, nghiêm túc nói: “Minh tiểu thư, tôi mời cô gia nhập Tinh Hãn chính là coi trọng năng lực cá nhân của cô, không phải là muốn cô, cô phải phân biệt rõ.”
Khi nói chuyện, hô hấp của hai người giao triền càng rõ ràng, trong lòng Tống Kiến Chi run lên.
“Tống tổng không muốn tôi sao?”
Minh Tự theo sau hỏi, không biết lời nói của mình thẳng thắn đến mức nào, còn rất tùy ý nhướng đôi lông mày sắc bén.
“Sao, sao cô nói vậy…” Tống Kiến Chi nỗ lực giãy giụa lấy lại chút lý trí, “Này không phải là vấn đề thích hay không…”
Tống Kiến Chi vô cùng đáng thương nhìn cô, không biết có phải tác dụng tâm lý của Minh Tự hay không, lúc này cảm giác đôi mắt còn thủy nhuận hơn trước đó.
Lúc này so với mắt mèo sáng ngời, lại giống như mắt nai ướt át hơn.
Trông giống như sắp khóc.
Minh Tự bị ý nghĩ trong lòng mình chọc cười, thôi vậy, tương lai còn dài.
Minh Tự nghe thấy chính mình nói: “Ừm, tôi hiểu rồi.”
Sau đó cô rũ mắt, chiếm lấy khoảng cách nhỏ cuối cùng giữa động tác của mình, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi của Tống Kiến Chi, thân mật dán vào. Chỉ dừng lại một giây, có lẽ là hai giây, liền ngồi dậy lùi lại.
Hai người quay lại tình trạng ngồi sóng vai như trước đó.
Thái độ của Minh Tự rất tự nhiên, trông cô không giống như đã làm chuyện gì, ngay cả quần áo cũng không có nếp nhăn, khuôn mặt trầm tĩnh, chỉ có thể nhìn thấy một nửa tâm tình của cô thông qua mặt mày nhu hòa.
“Mau xuống xe đi.”
Tống Kiến Chi:?? Chuyện vừa mới xảy ra là ảo giác của tôi sao? Sao ngài có thể trở lại trạng thái tự nhiên như vậy?
Cho đến khi xuống xe đi bộ trở về, Tống Kiến Chi vẫn còn chút ngốc.
Nàng không xác định nói: “Hệ thống? Vừa rồi tôi bị Minh Tự tỷ tỷ hôn sao?”
Hệ thống vẫn là hệ thống cũ, dùng giọng nói thân thiết nói: “Đúng vậy.”
“A.” Tống Kiến Chi lại đi thêm hai bước, dừng lại hỏi: “Chị ấy cứ buông tha tôi như vậy sao?”   
Hệ thống hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”   
Tống Kiến Chi không nói gì.
Vừa đi, trong làn gió đầu hè, nàng trộm thè đầu lưỡi chạm vào khóe môi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận