Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 31


Tống Kiến Chi nghiêng mặt sang một bên, đôi má như cánh hoa đào trên cành vào mùa xuân, e lệ mà phấn nộn.
Hô hấp nhợt nhạt của Minh Tự đột nhiên trở nên dồn dập, ánh mắt sáng ngời nhìn Tống Kiến Chi.
Ánh trăng của cô cuối cùng đã nhô lên, ánh sáng sáng rực rỡ tùy ý chiếu trên mặt hồ ôn nhu.
Giọng nói của Minh Tự rất nhỏ, giống như sợ bừng tỉnh khỏi giấc mơ ngọt ngào này:
“Vừa rồi-”
Vừa rồi là ảo giác của chính mình sao? Kỳ thực Tống Kiến Chi chỉ tới gần, thân mật ngắn ngủi đó chỉ là trí tưởng tượng của mình, chỉ là liêu nhân của đêm đen, chỉ là tình mê ý loạn.
Tống Kiến Chi không nói gì, vành tai đỏ như ngọc, cái cổ thiên nga trắng như tuyết tràn ngập màu hoa đào, lông mi dài khẽ run, khắp nơi lộ ra thẹn thùng.
Minh Tự nhìn Tống Kiến Chi không muốn quay đầu đi, giọng nói như có mật, lại giống như nuốt rượu.
Toàn thân nóng bừng, đầu óc mơ hồ, ngọt ngào tràn ngập.
Cảm giác được người này ưu ái quá kinh hỉ cùng ngọt ngào, khóe môi cô không tự chủ được cong lên.
Nhưng như vậy không đủ.
Cô muốn nhiều hơn.
Tống Kiến Chi nên cho cô nhiều hơn.
Minh Tự mang ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tống Kiến Chi, ngón tay cô khắc chế mà nắm trên lưng ghế, đầu ngón tay căng chặt, cố gắng khống chế chính mình muốn ôm nàng.
“Tôi có thể tiếp tục tức giận không?”
“Hả?”
Tống Kiến Chi hơi hơi ngửa ra sau, tựa hồ có chút kinh ngạc vì kế hoạch của mình thất bại, sau đó hơi nhếch môi nhìn Minh Tự: “Từ bỏ đi, đừng giận tôi nữa.”
“Tôi sẽ không.”
Minh Tự vẫn không thay đổi, nói, “Tôi vẫn muốn tức giận.”
Tống Kiến Chi có chút nóng nảy, đôi mắt đỏ lên, mở miệng muốn nói gì đó.
Minh Tự nhìn nàng, đáng thương lại đáng yêu, không khỏi mềm nhũn, trái tim biến thành kẹo mềm nướng trên lửa, cả người biến thành nước đường nóng hổi.
“Tôi đang tức giận, em có thể hôn tôi một lần nữa không?”
Tống Kiến Chi sửng sốt một chút, sau đó ửng đỏ trên mặt vừa mới hạ xuống lại hiện lên, “Chị lại như vậy a!”
Sao người này vẫn luôn có phương pháp chơi xấu vậy?
Minh Tự cười nhìn nàng, dứt khoát ngồi xổm xuống, đến bên đùi Tống Kiến Chi, mũi chân kiễng lên, trọng tâm cơ thể nghiêng về phía trước, eo buông thõng, lớp vải mềm mịn mà đổ ở thắt lưng cô.
Hai tay Tống Kiến Chân có chút vô thố đặt ở bên hông, cúi đầu nhìn con rắn xinh đẹp trên đùi mình.
Minh Tự cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tống Kiến Chi qua lớp vải mỏng, cô chống cằm lên mu bàn tay, ngẩng đầu nhìn Tống Kiến Chi, giọng nói mang theo dụ dỗ nói: “Em muốn hôn tôi lần nữa không?”
Tống Kiến Chi cả kinh, Minh Tự chỉ nằm trên đùi nàng, tư thế cầu xin che giấu âm mưu muốn ăn thợ săn của xà nữ.
Tống Kiến Chi nhìn qua, hàng mi rũ xuống, giống như cánh bướm treo trên nhụy hoa, mang vẻ đẹp nhẹ nhàng yếu ớt.
Càng khơi dậy ham muốn của động vật ăn thịt hơn.
Minh Tự yên lặng chờ đợi.
Một giây, hai giây, ba giây.
Tống Kiến Chi vươn tay câu cằm Minh Tự, tựa hồ muốn để người trong lòng mình càng dễ thân mật hơn.
Minh Tự thuận theo mà điều chỉnh theo lực đạo của nàng, đôi mắt có ánh sáng nhỏ vụn.
Ngược lại, Tống Kiến Chi lại ngượng ngùng, nàng ngược lại vuốt ve khuôn mặt của Minh Tự, đưa tay kia ra nhẹ nhàng vén một sợi tóc trên cổ của Minh Tự.
Dưới ngón tay nàng là da thịt ấm áp của Minh Tự, nhịp đập, mạch máu đỏ tươi, chất lỏng ngọt ngào, bề mặt là một lớp da săn chắc cùng trắng nõn.
Càng đi xuống, da thịt càng nóng, càng mịn màng –
Tống Kiến Chi đột nhiên hoàn hồn, rút ​​tay lại như chạm phải lửa.
Minh Tự liền nắm tay nàng trước khi nàng rụt lại hoàn toàn.
“Hôn tôi.”
Minh Tự nửa mời nửa ra lệnh.
Không thể cự tuyệt.
Thuận theo lý trí, thuận theo Minh Tự, Tống Kiến Chi từ từ hôn xuống theo mong muốn của cô.
Minh Tự không nhắm mắt, chăm chú mà nhìn Tống Kiến Chi đến gần. Hai người càng ngày càng gần, Tống Kiến Chi không che giấu được xấu hổ cùng khẩn trương khi bị Minh Tự nhìn chằm chằm, nàng nhắm mắt lại.
Hai người chạm nhẹ vào nhau, Tống Kiến Chi có chút phát ngốc, Minh Tự khẽ cười một tiếng, mơ hồ không rõ nói: “Ngốc, cho em hôn mà em còn hôn không được.”
Tống Kiến Chi còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy Minh Tự nghiêng mặt, hai cánh môi chạm vào, rồi giao hòa vào nhau.
Lúc này Tống Kiến Chi mới phát hiện, thứ mình hôn vừa rồi hình như là khóe môi của Minh Tự.
Rốt cuộc, chính Minh Tự đã tự hôn mình.
Trong lòng Tống Kiến Chi có một thanh âm khẽ thì thào, thanh âm kia so với tiếng hoa nở còn lớn hơn, lại tràn ngập mật ngọt, cành hoa đung đưa, ngọt ngào vui sướng.
Một miếng kẹo mềm khác trong lửa.
Kẹo mềm dưới hơi nóng ngày càng mềm, không khí nhuốm vị ngọt, đầu lưỡi là một ngụm kẹo.
Da thịt dưới tay càng ngày càng nóng, người trên người cũng càng ngày càng mềm, Minh Tự vươn tay khoác lên eo kẹo mềm, mái tóc dài xoăn xõa ở bên mặt cô, giống như một tấm rèm mềm mại che khuất động tác của hai người họ.
Tất cả những gì có thể nghe thấy là vài tiếng rên rỉ phát ra từ giữa môi và răng, còn có tiếng nước.
Không chỉ nơi đó có nước.
Minh Tự nhạy bén cảm nhận được động tác nhỏ của Tống Kiến Chi.
Cô thu hồi con rắn trong miệng, tạm thời rút lui, dùng cánh môi cọ cọ khóe môi Tống Kiến Chi, nói:
“Chân em tê rồi sao?”
Trong mắt hiện lên một tia ý cười nhàn nhạt, ý vị thâm trường.
Đầu lưỡi Tống Kiến Chi tê dại, đầu óc còn chưa hình dung rõ câu này có ý gì, thân thể tiếp tục trạng thái như cũ, nhẹ nhàng cọ hai chân.
Nàng theo bản năng lặp lại: “Chân tê? Không tê-” Lời còn chưa nói xong, nàng đột nhiên dừng lại, “Minh Tự chị–!”
Ngữ khí vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ như hoàng hôn, tùy ý lan tràn.
Nước đầy ánh sáng, kiều nộn ướt át.
Minh Tự ôn nhu dỗ dành mèo con trước khi nó nổi giận.
Cô cùng Tống Kiến Chi đứng dậy, vòng tay ôm eo nàng, nhỏ giọng nói: “Chân không có sức lực, có thể dựa vào tôi.”
Môi mềm, eo mềm, chân mềm.
Không khí ẩm ướt, mắt ẩm ướt, còn có –
Không biết là chân ai mềm, hai người không đứng thẳng được, ngã ra sau, vừa vặn bị giường đỡ lấy.
Mái tóc dài của Tống Kiến Chi xõa trên giường, giống như một đóa hoa nở rộ, cánh hoa tùy ý nở ra.
Minh Tự câu một lọn tóc, câu vào giữa đầu ngón tay vuốt nhẹ, cuối cùng đưa lên môi hôn một cái.
Tống Kiến Chi chống người lên, cánh hoa kết thành chùm sau lưng, vươn tay nắm lấy lọn tóc trong tay Minh Tự:
“Tôi phải về phòng.”
Nàng quay mặt đi, không nhìn vào mắt Minh Tự.
Minh Tự câu ngón tay của nàng, không ngừng quấn lấy mái tóc dài của nàng giữa những ngón tay, cọ xát vào nhau.
Sợi tóc mang lại cảm giác thô ráp, chảy dọc theo đầu dây thần kinh vào cơ thể cô, Minh Tự khéo léo cho những ngón tay của mình vào trong.
Mười ngón đan vào nhau, tóc đen giữa hai bàn tay như tơ tình.
Ngón tay thon dài của Minh Tự nhẹ nhàng đi xuống vuốt ve mu bàn tay của Tống Kiến Chi, móng tay cứng rắn, xúc cảm rõ ràng, dần dần nổi lên ngứa ngáy.
Eo Tống Kiến Chi mềm nhũn, định rút tay lại.
Minh Tự không thuận theo, vùng trở lại, đem cả người Tống Kiến Chi bổ nhào vào trong vòng tay của mình.
Cô cẩn thận nhìn bộ móng tay được bảo dưỡng rất đẹp của Tống Kiến Chi, nhỏ giọng nói:
“Lát nữa tôi cắt móng tay cho em.”
“Mèo con luôn cần cắt móng, sẽ cào chủ nhân.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận