Hoắc Chi Tiêu một tay kéo lấy An Du, bảo vệ cậu ở phía sau, mà phía bên kia của ngọn lửa, An Hân cũng được nhân viên phục vụ đưa đến chỗ an toàn. Không có ai phát hiện giữa bọn họ đã từng có một dòng chảy ngầm tuôn trào mãnh liệt.
Cảm xúc vui sướng dần lắng xuống, An Du lại rơi vào cảm giác chán ghét bản thân cực kỳ. Cậu lôi kéo tay anh rể, ngón tay bất an run lẩy bẩy, ngọn lửa phừng cháy chẳng những đốt cháy thảm trải sàn, mà còn thiêu rụi cả trái tim cậu.
Nhưng chuyện đã đến nước này, An Du không còn đường lui nữa.
Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt, bữa tiệc cũng kết thúc sớm. An Du được anh rể quấn vào trong áo choàng, ngồi xe về nhà. Hoắc Chi Tiêu không có hỏi sao đột nhiên lại xuất hiện ở lầu một, cũng chẳng hỏi giữa cậu và An Hân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau khi về tới nhà, chỉ xoa xoa đầu cậu.
Chóp mũi An Du bỗng đau xót, phớt lờ anh rể quay đầu đi về phía trước.
Tuyết đọng trong viện bị cậu đạp thành một hàng dấu chân đều đặn trên đó, Hoắc Chi Tiêu giẫm theo bước chân của cậu, nhịn cười nối gót. Dáng người An Du nhỏ con, đi bịch bịch bịch một lúc, chân vấp phải vạt áo choàng, cứ thế cắm đầu vào đống tuyết. Hoắc Chi Tiêu vội vã đỡ cậu dậy, nhìn thấy hàng lông mày của cậu dính vài vụn tuyết linh tinh, ý cười bên môi càng sâu. “Anh rể…” Nước mắt An Du trào ra, nỗi tủi thân phải chịu suốt một đêm thêm vào đó là lòng tự trách bản thân mình đồng thời bùng nổ cùng một lúc. “Là anh rể đáng đánh.” Hoắc Chi Tiêu ôm cậu vào trong ngực, đau lòng hôn lên những giọt nước mắt ấm nóng, “Anh rể không ngờ là cô ấy cũng đến.” “Vốn dĩ chị…chị là người nên đi, là em… là em không nên…” An Du khóc đến nghẹt thở, còn nhìn thấy ánh đèn trong phòng của An Hân, quấy càng dữ hơn, “Anh rể, anh cho em về An gia đi, em…em không muốn ở Phủ soái nữa.”
Chỉ cần còn ở Phủ soái, là cậu không kiềm chế được nỗi nhớ nhung của mình với Hoắc Chi Tiêu, một ngày nào đó cậu sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn được. Bàn tay đỡ sau gáy An Du của Hoắc Chi Tiêu chợt cứng lại, giọng điệu càng thêm dịu dàng: “A Du, em đừng quấy.”
“Anh rể!”
“Anh rể thương em.” Hoắc Chi Tiêu ép cậu bế vào trong phòng ngủ: “Thay đồ đi, dính bụi nhiều quá.” An Du nói muốn rời đi, không phải là đang nói đùa, nhưng hiện tại sắc trời đã tối, không có lệnh của Hoắc Chi Tiêu, thì không ai dám lái xe đưa cậu về An gia, thêm vào đó quần áo cũng dơ hết rồi, càng thêm hờn dỗi đi thay áo khác.
Lúc này, có người nhẹ nhàng gõ cửa. Hoắc Chi Tiêu liếc nhìn An Du đang quay lưng về phía mình, xoay người bước ra cửa, thì thấy đó là Lính cảnh vệ, nhăn mày lắc đầu, sau đó khóa trái cửa lại.
“Nói đi.” Hoắc Chi Tiêu bước sang một bên, sau khi xác định chắc chắn An Du sẽ không nghe thấy, mới khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt quen thuộc, “Có chuyện gì xảy ra với An Hân?”
“Gia, Đại thiếu phu nhân không đi xe của trong nhà, thế nên không ai phát hiện cô ấy cũng đi…” “Không đi xe nhà?” Hoắc Chi Tiêu cười lạnh một tiếng, “Người sừng sững như vậy mà không thấy, không đi xe thì chắc không phát hiện ra đâu ha?” “Đại thiếu phu nhân muốn đi, người trong nhà không dám cản.” Lính cảnh vệ nói ra sự thật, “Cũng lo làm ầm ĩ quá, sợ ngài bị mất mặt.” Hoắc Chi Tiêu cười nhạo: “Tôi mất mặt?”
Mặt mũi Hoắc Chi Tiêu anh đây há lẽ nào lại dễ mất thế à?
Hoắc Chi Tiêu cúi đầu cởi găng tay, chậm rãi cuộn lại: “Nếu cô ta đã bệnh như vậy rồi, thì hãy cố mà dưỡng bệnh ở nhà đi, đừng có để người ngoài cảm thấy Phủ soái ngay cả một người phụ nữ bị bệnh cũng chăm không nổi.”
Lính cảnh vệ đáp một tiếng, hiểu rõ đây là lệnh cấm túc mà Thiếu soái đưa ra. Đang nói, thì ở dưới lầu truyền đến tiếng cãi nhau: “Có chuyện gì vậy?” Lông mày Hoắc Chi Tiêu vừa mới thoải mái một chút đã phải cau trở lại, đi đến bên cửa sổ nhìn xem.
Chỉ thấy An Hân mặc bộ sườn xám phong phanh dẫn theo hai bà vú cao lớn thô kệch, đang xô đẩy Lính gác, muốn đi lên lầu: “Gia, tôi đi ngăn cản Đại thiếu phu nhân.” “Không, cứ để cô ta lên.” Ánh mắt Hoắc Chi Tiêu lóe lên một thoáng, nghĩ tới An Du vẫn còn trong phòng, lại đeo găng tay vào. “Gia, Đại thiếu phu nhân chắc chắn là muốn tới gặp ngài, trong…trong phòng vẫn còn An tiểu thiếu gia.” Lính cảnh vệ hiếm khi khó xử.
Tâm tư của Hoắc Chi Tiêu, Lính cảnh vệ bọn họ đều rõ, còn thêm những chuyện mà An Hân đã làm trước đó… bọn họ chỉ mong sao An Du trở thành vợ kế của Thiếu soái càng sớm càng tốt!
Nhưng Hoắc Chi Tiêu thế mà lại cho An Hân vào phòng ngủ, đây chẳng phải là đang ức hiếp Tiểu thiếu gia đó sao?
Hoắc Chi Tiêu nâng nâng vành mũ, “Trên lầu lại không phải chỉ có một phòng ngủ.” Ngoại trừ phòng tân hôn mà Hoắc Chi Tiêu và An Hân từng ở ra, thì vẫn còn vài phòng cho khách.
“Để cô ta ở phòng cho khách.” Hoắc Chi Tiêu quay người bước vào phòng không quay đầu lại: “Đằng nào khi cô ta nhìn thấy tôi thì vẫn sẽ phát điên, như vậy cũng vừa hay…”
Lính cảnh vệ rùng mình. Vừa hay gì?
Để Đại thiếu phu nhân tận tai nghe thấy chồng yêu đương vụng trộm với em trai mình, đây là hình phạt lớn nhất của An Hân.
Nhưng Lính cảnh vệ nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra ba năm trước, lòng trắc ẩn mới vừa nảy sinh, lại bị thay thành vẻ khoái chí. Đáng đời Đại thiếu phu nhân!
Hoắc Chi Tiêu trở vào trong phòng, không thấy An Du đâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng nước rào rào trong phòng tắm. Trên cái ghế trước cửa nhà tắm có để một chiếc váy sườn xám còn vương hơi ấm của cơ thể, Hoắc Chi Tiêu bước tới, nhặt lấy quần áo của cậu, kề lên mũi ngửi nhẹ một hơi. Cơn gió tuyết ngoài cửa sổ kéo dài muôn dặm, còn bên trong cửa sổ… lại tràn ngập sắc xuân.
Tay Hoắc Chi Tiêu lần đến thắt lưng, gỡ nút, cấp tốc cởi hết quần áo xuống, tiếp theo đẩy cửa nhà tắm ra. An Du hoảng sợ ôm lấy cánh tay lùi về sau, lại thấy anh rể trần truồng không một mảnh vải, đỏ mặt quay lưng đi: “Anh rể, anh vào làm gì vậy?”
“Còn giận à?” Hoắc Chi Tiêu mò tay xuống vòng qua eo cậu. Cái lạnh thấu xương khiến cả người An Du căng cứng, may là dòng nước chảy xuống vẫn ấm, cậu thả lỏng trong vòng tay anh rể: “Không phải là lỗi của anh rể.” “Đúng thế.” Lòng bàn tay Hoắc Chi Tiêu vuốt lên vuốt xuống trên cánh tay thon dài của An Du, thấy sau gáy cậu vẫn còn dính bọt xà phòng thơm, bèn hỏi: “Chưa gội đầu xong à?” “Ừm.”
“Anh rể giúp em.” “Không cần…” An Du vô thức từ chối, sau đó bị người đàn ông mạnh mẽ siết chặt ở trước người.
Giọng nói của Hoắc Chi Tiêu hòa vào dòng nước chảy, nghe có vẻ uyển chuyển hơn mấy phần: “Anh rể sẽ hòa ly với cô ấy.”
Lúc đầu cậu nghe không hiểu, cho đến khi tay người đàn ông luồn vào tóc, cậu mới đột nhiên quay người lại, tay nhỏ đặt lên khuỷu tay Hoắc Chi Tiêu.
“Anh rể?!”
“Hửm?” “Hòa ly… anh muốn hòa ly với chị sao?” An Du nghe thấy nhịp tim mình dần tăng tốc.
“Đáng lẽ phải hòa ly từ lâu rồi.” Hoắc Chi Tiêu bình thản hơn rất nhiều so với An Du, đáy mắt xẹt qua một cảm xúc cậu nhìn mà không hiểu: “Chỉ là anh rể không thể ngờ…”
Không thể ngờ rằng người vợ kế mà An gia đưa vào chính là An Du, không ngờ rằng lòng trắc ẩn của ba năm trước sẽ khiến trái tim cậu tổn thương.
Nhưng bây giờ có nói thì cũng chẳng ích gì. Hoắc Chi Tiêu ôm An Du, bàn tay to bợ lấy cặp mông cậu, bước vào bồn tắm.
Mặt nước yên ả bởi vì bọn họ bước vào mà dồn dập tràn ra ngoài, An Du ôm cổ anh rể, hai chân cũng quắp vào eo người đàn ông, trong lúc ngẩn ngơ dường như nghe thấy có tiếng om sòm ngoài phòng.
Cậu thẳng eo, tựa cằm lên vai Hoắc Chi Tiêu: “Anh rể, ai ở bên ngoài vậy ạ?” “Có ai đâu.” Hoắc Chi Tiêu đè An Du trở lại bồn tắm lần nữa, “Chắc là tiếng gió ấy mà, em nghe nhầm rồi.” Cậu nửa tin nửa ngờ, lại vì bàn tay Hoắc Chi Tiêu đang bóp nắn hai má mông, nên không hỏi thêm nữa.
An Du hơi thở dốc nhớ tới lời anh rể đã nói. Cái gì mà nên hòa ly từ sớm? Lẽ nào anh rể và chị… có vẻ như không thật sự hòa hợp? Hay là giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết?
“Ưm!” An Du đột nhiên kêu lên, cúi đầu nhìn xuống tay Hoắc Chi Tiêu, “Anh rể, đau quá.” Bàn tay Hoắc Chi Tiêu có vết chai mỏng vừa mới xoa trên ngực cậu: “Anh rể còn chưa làm gì.” An Du bĩu môi: “Vẫn đau lắm.”
Tiểu thiếu gia từ nhỏ lớn lên ở nội biên khác với Hoắc Chi Tiêu người quanh năm đã quen với gió tuyết ở vùng biên. An Du vô cùng yếu ớt.
Ví dụ như nước trong bồn tắm có hơi nóng, Hoắc Chi Tiêu không sợ, nhưng An Du thường thường thẳng eo, đỏ mặt thở hổn hển. Tuy cậu ngồi trong lồng ngực anh rể, nhưng lại không dám nhìn xuống, bởi vì cái thứ to dài kia đang ngủ đông dưới háng anh rể lâu lâu hay chọc về phía cậu. Cậu vừa sợ vừa muốn, sau khi xoắn xuýt một hồi, dứt khoát quay mặt, đi xem nước tràn ra ngoài bồn tắm.
Mà tiếng ồn ào ở ngoài phòng lại vang tới đây. Lần này An Du không nghe nhầm, cậu vô cùng kinh ngạc nhìn anh rể, nhưng đáy mắt người đàn ông lại hiện lên ý cười sâu xa.
“Anh rể?” “Ừ.” Hoắc Chi Tiêu ôm cậu ra trước mặt, hôn lên đôi môi nóng mềm, “Không sao, có anh rể ở đây.”
Tiếng la hét của An Hân cuối cùng đã phá vỡ tiếng nước mù mịt: “Hoắc Chi Tiêu, anh——cho tôi!” Những lời sau đó An Du không nghe rõ, vì bên tai cậu toàn là tiếng nước. Hoắc Chi Tiêu lật người cậu đè dưới thân.
Dòng nước ấm ùa ra ngoài, An Du ngẩng đầu, hoảng sợ thở dốc, vòng tay quấn lấy cổ người đàn ông.
Chị đang ở ngoài phòng. Cậu căng thẳng đến mức run cầm cập, đầu ngón tay hằn ra vô số dấu vết đậm nhạt trên bả vai Hoắc Chi Tiêu.
Cậu nghe thấy anh rể nói vào tai mình: “Đã hứa với em, sau này… sẽ không để em vụng trộm nữa.”
An Hân ở bên ngoài cũng hồi hộp không kém. Cô sợ An Du xảy ra thêm chuyện gì với Hoắc Chi Tiêu thật, vậy cuối cùng trước khi cô chết ngay cả một chút uy nghiêm cũng không có. Trên đường từ khách sạn về nhà, bà vú già nói với cô, tuy An Du trông có vẻ rất thân mật với Hoắc Chi Tiêu, nhưng mọi cử chỉ chuyển động vẫn còn non nớt, không hề có dáng vẻ uể oải sau khi được yêu thương.
An Hân hơi an tâm một chút: “Nếu Hoắc Chi Tiêu không rung động, thì tôi cũng sẽ không như thế này…” Bà vú già ngầm hiểu.
Còn gì mà không hiểu nữa? An Hân là Đại tiểu thư của An gia, từ bé đến lớn là hòn ngọc quý trên tay An lão thái thái, bất kể muốn thứ gì, cho dù có là trăng trên trời, thì người của An gia đều sẽ hái xuống cho cô. Tất cả ngoại trừ Hoắc Chi Tiêu —— Đại tiểu thư chán ghét Cô gia, nhưng lại không muốn vứt bỏ cái thân phận Đại thiếu phu nhân của Phủ soái, dù biết rõ sau mình, An Du sẽ được đưa lên, nhưng vẫn không muốn đối mặt với sự thật rằng mình không bằng đứa em trai con vợ lẽ.
Thế cho nên khi An Du vừa mới được khiêng vào Phủ soái, An Hân đã bảo cậu tránh xa Hoắc Chi Tiêu, là xuất phát từ lòng thương hại trong tim, cô tưởng An Du sẽ giống mình, chán ghét Hoắc Chi Tiêu, nhưng nào biết được…
Nào biết được An Du vốn nên trở thành “vật thay thế”, thế mà lại là người Hoắc Chi Tiêu đặt trên đầu quả tim.
Thứ mà cô không có được đều thuộc về đứa em trai con vợ lẽ, muốn cô cam lòng là cam lòng thế nào? Cho dù bây giờ có tắt thở, thì cũng tuyệt đối chết không nhắm mắt!
Thế là An Hân xông thẳng lên lầu hai, nhìn thấy phòng tân hôn từng ở, ghen ghét đến mức sắp điên lên được. Kể từ khi của hồi môn mà cô mang theo chết dưới họng súng của Hoắc Chi Tiêu, cô chưa bao giờ bước vào phòng tân hôn dù chỉ là một bước, Hoắc Chi Tiêu cũng chẳng gò ép, hôn nhân của họ chỉ tồn tại trên danh nghĩa vào ngày hôm sau của đám cưới.
Đến bây giờ An Hân nghĩ không ra, chẳng phải cô chỉ lấy có vài tờ giấy trên bàn của Hoắc Chi Tiêu thôi mà? Những người thanh niên chết ngoài vùng biên đó là do mệnh bọn họ xui xẻo, chả liên quan gì đến cô cả!
Hơn nữa, người hầu của hồi môn đều chết hết rồi, cô thân là Đại thiếu phu nhân của Hoắc gia, lẽ nào còn phải sám hối cả đời sao? Bọn họ nghĩ mình là ai.
An Hân ngã nhào trên cánh cửa hét lớn mấy tiếng, cô vốn tưởng rằng An Du dễ xấu hổ, sẽ đỏ mặt tía tai mà lao ra ngoài, tìm một sợi dây thừng treo cổ tự vẫn, ai biết bên trong thế mà lại không có một câu trả lời nào, ngay cả Hoắc Chi Tiêu cũng không tỏ thái độ gì. An Hân còn ngỡ bọn họ không ở trong phòng tân hôn, mãi đến khi đi theo Lính cảnh vệ mặt không cảm xúc đi vào phòng cho khách, mới nghe thấy tiếng nước nho nhỏ ——
Nhà tắm của phòng cho khách và phòng tân hôn chỉ cách một bức tường. An Hân gần như phát điên ngay lập tức.
Cô cảm thấy chồng đang đè em trai mình trong bồn tắm, dưới làn nước ấm nóng, thỏa sức xâm phạm.
Mà em trai phóng đãng của cô còn trơ trẽn ngậm nuốt cây chày thô to của chồng cô…
Nhưng thực ra, từ lúc bắt đầu An Du không hề to gan như những gì An Hân nghĩ. Cậu sợ hãi đẩy anh rể ra, nằm trên mép bồn tắm, như con cá thiếu oxy, dốc sức thở phì phò.
Nước trên đầu vai cậu tỏng tỏng nhiễu xuống, tích thành từng vũng trên mặt đất, phản chiếu hình bóng của Hoắc Chi Tiêu.
An Du lại bị Hoắc Chi Tiêu ôm ngã vào trong ngực, “Trốn đi đâu?” “Anh rể…” Cậu hít mũi: “Chị đang ở đây.” “Rồi sao?”
An Du bị sốc trước giọng điệu hiển nhiên của anh rể: “Rồi sao á? Chị đang ở đây, chúng ta chính là đang vụng trộm!” Nhưng cho dù chị không ở đây, thì bọn họ vẫn là vụng trộm. An Du nói xong, buồn bã rũ đầu, ngay cả cánh tay gác trên thành bồn cũng chìm vào trong nước ấm.
Hoắc Chi Tiêu vòng tay siết eo cậu, tỉ mỉ hôn lên cái gáy trơn truột, sau đó cực kỳ chiếm hữu cắn xuống một phát. An Du im lặng rơi nước mắt, giơ chân đạp anh rể. “Anh rể đã nói, sẽ không để em phải vụng trộm nữa.” Tay Hoắc Chi Tiêu sờ xuống giữa hai chân cậu, dạng hai đầu gối đang muốn khép lại kia: “Nhưng…”
“Cô ấy đang ở sát vách.” Hoắc Chi Tiêu còn chưa nói xong, An Du đã bị hù cho rưng rưng nước mắt.
Đây là anh rể muốn gian díu cậu trước mặt chị gái.
“A Du.” Hoắc Chi Tiêu dở khóc dở cười ôm An Du vào trong ngực, “Em không hiểu ý của anh rể rồi.” “Đồ đê tiện!”
Hoắc Chi Tiêu bị mắng cho nhíu mày, cố ý định chỉnh đốn An Du, nhưng khi thấy eo nhỏ của cậu bị vuốt ve đỏ bừng một mảng, lại thôi không chỉnh nữa, thở dài sáp đến gần.
An Du nói hết lời, nhưng vẫn hôn cậu một cái.
Người đàn ông hút đầu lưỡi nóng hổi ấy vào trong miệng, còn nếm được một chút mùi vị đắng chát của thứ cảm xúc mà bản thân khó kìm lòng được. Hoắc Chi Tiêu cụp mắt, vân vê An Du ở trong ngực.
Người đàn ông dùng tay khuấy nước, đầu ngón tay xoa nhẹ cặp mông đào của cậu, thấy giữa hai đầu lông mày An Du vẫn còn nỗi buồn ảm đạm, cuối cùng nhịn không được bắt nạt cậu.
Hoắc Chi Tiêu bế An Du lên, mặt đối mặt nhìn cậu cả buổi, càng nhìn trong lòng càng thấy thích. A Du bé bỏng của anh…