Phương Thiên Lý cười lạnh: – Bọn chúng đã chạy vào cửa tử, đừng hòng sống sót trở ra. Chúng ta đuổi theo làm gì?
Quả nhiên cửa đá đóng kín lại.
Lý Đĩnh hoảng hồn: – Nguy hiểm thật! Nếu không phải đại ca tinh thông thuật Kỳ Môn Bát Quái, tiểu đệ chắc cũng đã bị nhốt trong ấy.
Phương Thiên Lý láo liên nhìn bốn phía nhàn nhạt: – Nếu trong cổ mộ là người, thuật Kỳ Môn Bát Quái cũng có cái lợi của nó. Nhưng nếu là quỷ, ngay cả Gia Cát Vũ Hầu cũng bị vây trong tuyệt lộ mà thôi.
Xuyên Vân Nhạn Dịch Như Phong trầm giọng: – Tiểu nha đầu kia đã bị ép phải chạy vào tuyệt lộ, chúng ta coi như đã rửa được hận. Hay là trở lui, tránh gặp chuyện không hay.
Triển Anh Tùng đang trầm ngâm không nói, như trong lòng cũng hơi rúng động. Những người này tuy gan dạ, nhưng thấy ngôi cổ mộ u ám quỷ bí đã hơi lạnh người.
Vạn Sự Thông cùng Bành Lập Nhân lén nháy mắt với nhau.
Bành Lập Nhân lớn tiếng: – Trong cổ mộ này đầy trân châu bảo ngọc. Chúng ta đã vào không lẽ tay trắng trở ra. Cho dù là người hay quỷ, ta lại sợ sao.
Vạn Sự Thông thong thả: – Nếu các vị sợ, thì cứ trở ra. Tôi cùng Bành huynh dầu gì cũng phải vào xem cho biết.
Triển Anh Tùng nạt lớn: – Ai sợ? Uy Vũ tiêu cục môn hạ chưa từng lùi bước khi lâm trận.
Lập tức có bảy tám người hưởng ứng bước ra.
Thần Nhãn Ưng Phương Thiên Lý: – Phong Lâm Tam Điểu không hèn cũng chẳng ngu. Muốn vào phải tính toán bàn bạc trước đã. Triển tổng tiêu đầu thấy có đúng không?
Triển Anh Tùng: – Theo ý Phương huynh, chúng ta phải tính sao?
Phương Thiên Lý: – Chúng ta mấy người chia làm hai nhóm. Nhóm thứ nhất đi trước dò đường. Nhóm thứ hai ở lại đây sẵn sàng tiếp ứng. Dùng một dây dài nối với nhau, để nhóm dò đường có lạc cũng lần theo đường dây mà biết đường trở lại.
Bành Lập Nhân nói vuốt: – Phương huynh quả nhiên chu đáo. Nhưng ai đi dò đường?
Phương Thiên Lý: – Tôi cùng Triển tổng tiêu đầu đánh cuộc coi ai là người đi dò đường.
Triển Anh Tùng: – Được!
Phương Thiên Lý giấu một cánh tay ra sau lưng: – Tổng tiêu đầu đoán xem số ngón tay tôi là chẵn hay lẻ?
Triển Anh Tùng suy nghĩ một thoáng rồi nói: – Lẻ!
Phương Thiên Lý mỉm cười đưa hai ngón tay ra: – Chẵn…
Triển Anh Tùng nghiêm nghị: – Được, bọn ta đi dò đường. Uy Vũ môn hạ, theo ta!
Bành Lập Nhân mắng thầm… “Phương Thiên Lý đúng là lão hồ ly! Lão giấu tay sau lưng đánh cuộc. Triển Anh Tùng mà nói lẻ, thì lão đưa ra hai ngón. Hắn nói chẵn, lão sẽ đưa ra cả năm ngón. Đánh cuộc kiểu này, Triển Anh Tùng thua chắc. Nhưng hôm nay các ngươi vào cổ mộ này, không có hy vọng trở ra, thắng hay bại cũng chẳng khác nhau?”
Hắn lớn tiếng: – Tiểu đệ cùng Triển huynh đi trước dò đường.
Phương Thiên Lý lấy ra sợi dây dài, đưa đầu dây cho Triển Anh Tùng: – Triển tổng tiêu đầu cột đầu dây này vào người, lúc dây đã căng hết cỡ, cho dù đang ở đâu cũng phải mau quay trở ra, dọc đường lưu lại dấu hiệu. Nếu giữa đường có chuyện không hay, Tổng tiêu đầu chỉ cần giật mạnh đầu dây, bọn ta sẽ lập tức tiếp ứng.
Triển Anh Tùng: – Tôi hiểu!
Hắn lấy đầu dây thắt chặt ở bên hông, rồi quát to: – Theo ta!
Tay giơ cao ngọn đuốc, hắn sải chân bước vào một cửa.
Trong bọn có người run giọng hỏi: – Nếu cửa đóng lại, chúng ta bị nhốt trong ấy thì sao?
Lý Đĩnh: – Nếu cửa này đóng lại, ta cùng Dịch tam đệ có thể cùng giữ được một lúc, rồi giật dây báo động cho Triển tiêu đầu mau lui trở ra.
Triển Anh Tùng cười lớn: – Phốc Thiên Điêu Lý Đĩnh không những khinh công tuyệt luân, mà công lực cũng kinh người. Phiền Lý huynh vậy!
Bành Lập Nhân và đám Uy Vũ tiêu cục, chín người theo nhau bước vào cửa đá, chín ánh đuốc rực lửa chiếu sáng phía trong.
Đợi chín người đi xa, Lý Đĩnh khẽ nói: – Triển Anh Tùng cũng là một nam tử chân chính.
Phương Thiên Lý dửng dưng: – Chỉ tiếc là quá ngu!
Triển Anh Tùng đi trước dẫn đường, từng bước hết sức thận trọng. Con đường sau cửa đá như dài vô tận. Hai bên vách có nhiều cửa, nhưng tất cả đều đóng kín, đẩy không ra.
Bành Lập Nhân đi sau cùng, mỉm cười đắc ý, tin rằng đám người này rồi sẽ chết sạch, chỉ mình hắn thoát nguy. Đi được một đoạn, hắn lẳng lặng dùng đao cắt đứt sợi dây. Mọi người đều ở phía trước, nên không ai hay biết.
Hắn lướt lên, trầm giọng: – Triển huynh có thấy gì lạ không?
Triển Anh Tùng lắc đầu thở dài: – Đâu ngờ cổ mộ này lớn…
Chợt một cánh cửa bên đường hé mở, ánh sáng lạ chiếu qua khe cửa.
Triển Anh Tùng rúng động: – Không lẽ ở đây có người?
Hắn đến bên cửa thò đầu nhìn vào. Thạch thất sau cửa hình lục giác. Mỗi góc phòng có một cỗ quan tài bằng đồng, vách tường trên quan tài có ngọn đèn phát ra ánh chập chờn như lửa quỷ. Trong phòng hoàn toàn trống không. Chẳng biết ai đã thắp lên những ngọn đèn đồng này, ánh sáng biêng biếc ảm đạm chiếu vào những cỗ quan tài xanh thẫm, tạo nên một không khí u ám đến nghẹt thở.
Triển Anh Tùng thở mạnh: – Có nên vào không?
Bành Lập Nhân ra vẻ do dự: – Ta nên giật dây gọi Phương huynh cùng vào thương nghị
Triển Anh Tùng: – Được!
Khẽ giật dây, Triển Anh Tùng cảm giác đầu kia của dây như không có lực. Hắn tái mặt giật mạnh hơn, thì nhận ra dây đã bị cắt ngang.
Cả bọn hoảng hốt đồng la lớn: – Chúng ta mau trở lui!
Bành Lập Nhân dậm chân: – Thế này là sao? Giờ đã sinh ra sự như vậy, lui cũng không xong, chi bằng cứ vào xem thử.
Triển Anh Tùng suy ngẫm hồi lâu, cắn răng nói: – ‘Sinh tử do mạng, giàu sang bởi trời!” Triển Anh Tùng hôm nay nếu phải chết ở chỗ này,… thì chết. Tiến vào!
Nói xong, hắn bước thẳng vào thạch thất.
Bành Lập Nhân: – Tôi đứng đây trông chừng, các vị cứ vào.
Mọi người sắc mặt tái nhợt, chân bước ngập ngừng.
Mắt Bành Lập Nhân chợt sáng: – Trong mấy cỗ quan tài kia, không chừng có châu…
Bọn người kia nghe vậy tranh nhau chạy vào. Bành Lập Nhân cười gằn, co chân đá cửa. Như có cơ quan ngầm, cánh cửa khép lại không một khe hở. Khi bọn người trong phòng phát hiện ra thì đã quá muộn màng. Họ la hoảng, nhưng cửa đá đã đóng chặt, tiếng la trong phòng không lọt được ra ngoài.
Bành Lập Nhân cười gằn nói nhỏ qua khe cửa: – Triển Anh Tùng, chớ trách ta! Cái này…
Một giọng lạnh lùng sau lưng hắn: – Ngươi hành sự cũng không tệ. Bây giờ, mau kéo sợi dây ra hiệu cho bọn Phương Thiên Lý vào đây chịu chết.
Bành Lập Nhân nhận ra giọng người áo xám, đầu gối mềm nhũn, toàn thân run rẩy, bước chân loạng choạng.
Giọng nói rờn rợn vẫn văng vẳng: – Đi thẳng, chớ quay đầu lại. Nếu không, số phận ngươi chẳng khác bọn này.
Bọn Phương Thiên Lý đang chờ trước cửa đá mà bọn Triển Anh Tùng đã vào. Sợi dây từ từ căng ra rồi không động.
Phương Thiên Lý không biết rằng dây đã bị đứt, cau mày trầm ngâm: – Sao Triển Anh Tùng không đi tiếp? Hắn đã phát hiện được gì chăng?
Mọi người như nín thở chờ động tĩnh, cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp vô cùng. Không biết bao lâu, chợt thấy sợi dây bị giật mạnh.
Lý Đĩnh lập tức la lên: – Bên trong có biến, chúng ta mau vào tiếp ứng.
Phương Thiên Lý cười chế nhạo: – Ngươi thật muốn đi tiếp ứng? Muốn chết cùng bọn hắn?
Lý Đĩnh ngẩn ngơ: – Cái này…
Vạn Sự Thông đảo mắt nhìn quanh chợt nói: – Không chừng Triển Anh Tùng đã phát hiện được kho tàng. Các vị không đi thì thôi, tại hạ phải vào xem thử.
Hắn liền bước vào cửa đá.
Phương Thiên Lý suy tư một lúc, mắt chợt sáng, nói lớn: – Chúng ta cùng Triển tiêu đầu tuy không giao tình, nhưng vì đạo nghĩa giang hồ cũng không thể không giúp hắn.
Phất tay ra lệnh, hắn cùng Lý Đĩnh và Dịch Như Phong bước vào cửa.
Vạn Sự Thông cười thầm… “Cái lão hồ ly này thật âm hiểm, mồm lại luôn nói chuyện nghĩa nhân. Rõ ràng tham cái kho tàng kia, lại nói khéo. Nhưng lần này lão hồ ly ngươi cũng chỉ có đường vào mà không có đường ra.”
Khi mọi người vừa bước qua, cánh cửa đã từ từ khép chặt.
Dịch Như Phong là người đầu tiên phát hiện ra, hét lớn: – Không tốt, chúng ta trúng kế.
Phương Thiên Lý kinh hãi xoay người ngó lại. Bây giờ mà hợp lực cả bọn cũng không thể làm cửa kia nhúc nhích.
Phương Thiên Lý: – Coi như bọn ta chỉ có tiến chứ không lui. Cứ xông vào!
Cả bọn tiến thêm vài bước, phát hiện ra đoạn dây bị cắt, lại càng thêm kinh hãi.
Lý Đĩnh run rẩy: – Triển… Triển Anh Tùng đã đi đâu? Chẳng lẽ đã bị độc thủ?
Phương Thiên Lý đanh mặt lại, chăm chú nhìn về phía trước, chầm chậm bước. Mọi người dù khiếp đảm, nhưng chỉ đành theo sau lão. Trước một cửa đá đóng chặt có một cây đuốc nằm trên đất, tuy đã tắt ngấm, nhưng có lẽ chưa lâu lắm.
Phương Thiên Lý nhặt đuốc lên, kinh hoàng: – Đây chính là đuốc của họ, xem ra…
Lão đột ngột ngưng lại, lầm lũi tiến về phía trước.
Tuy lời lão dở dang, nhưng ai nấy đều đã hiểu. Bọn Triển Anh Tùng lành ít dữ nhiều. Lúc này nhiều lời cũng vô ích, chỉ có ngậm miệng nhắm mắt mà đi. Phía trước là ngã ba, trên đất có cánh tay dầm dề máu tươi, bàn tay nắm chặt, ngón trỏ đưa ra chỉ về con đường bên trái. Dưới ánh lửa lờ mờ, xương khô rải rác trên con đường bên phải. Có những bộ xương còn nguyên vẹn, có bộ bị chặt ra nhiều đoạn, cũng có bộ còn đao kiếm trong tay. Ánh lửa lập loè, xương trắng vương vãi, tạo nên một cảnh đìu hiu quỷ dị như trong cơn ác mộng.
Lý Đĩnh thở ra hơi lạnh: – Đi… đi tiếp sao?
Phương Thiên Lý: – Không đi thì làm gì?
Lý Đĩnh: – Nhưng trước mặt là… chết… là tử lộ.
Phương Thiên Lý: – Đường nào cũng là tử lộ.
Lý Đĩnh u uất: – Vì sao đường nào trong cổ mộ này cũng là tử lộ?
Phương Thiên Lý trầm giọng: – Những kẻ vào cổ mộ vốn có lai lịch bất đồng, cũng không quan hệ với nhau. Người nơi này lại muốn đưa hết vào tử lộ, đây chắn chắc chẳng phải vì thù oán.
Dịch Như Phong: – Vậy vì cái gì?
Phương Thiên Lý: – Theo ta, cổ mộ này ẩn chứa một đại âm mưu, cũng như âm mưu làm loạn võ lâm năm ấy ở Hành Sơn, mà bọn ta là vật tế.
Vạn Sự Thông: – Phương huynh cho rằng âm mưu trong cổ mộ này là của người chứ không phải của quỷ sao?
Phương Thiên Lý cười nhạt: – Trên đời làm gì có quỷ, trừ phi…
Một tiếng cười chế nhạo khẽ vang, bọn Phương Thiên Lý rùng mình xoay người ngó lại.
Đường đá sau lưng vẫn không một bóng người. Khi cả bọn quay đầu về trước, thì ngón trỏ của cánh tay đầy máu kia đã đổi hướng, chỉ vào con đường ở giữa.
Mọi người hoảng hốt la to: – Cái này… cái này… không phải là quỷ thì là gì?
Phương Thiên Lý bước lên đá văng cánh tay đẫm máu, hét lớn: – Là quỷ ta cũng muốn đấu một trận.
Lão bước nhanh vào con đường ở giữa. Cả bọn cùng vội vã theo sau.
Vạn Sự Thông mỉm cười bí hiểm, lặng lẽ cúi người lau vết máu nơi mũi giầy. Chính hắn đã âm thầm dùng chân chỉnh hướng cánh tay kia. Hắn dợm chân định theo bọn Phong Lâm Tam Điểu, thì một cánh tay kéo vạt áo của hắn.
Người áo xám đứng sau lưng hắn, cười rờn rợn: – Ngươi cũng muốn theo để chết sao?
Vạn Sự Thông phát run: – Tiểu… tiểu nhân…
Người áo xám: – Ngươi còn có chỗ dùng, ta chưa muốn ngươi chết? Đi con đường bên phải, Bành Lập Nhân đang ở đó chờ ngươi.
Vạn Sự Thông: – Dạ… dạ… dạ…
Chợt từ con đường ở giữa vang lên những tiếng thét hãi hùng của đám Phong Lâm Tam Điểu. Tiếng la thảng thốt thê lương đứt quãng. Vạn Sự Thông run lẩy bẩy, cất chân không nổi. Mãi một lúc sau hắn mới dần thở lại bình thường. Bốn bề tĩnh lặng như trong cõi chết. Dưới ánh lửa chấp chới, cánh tay máu kia càng thêm rùng rợn. Vạn Sự Thông lén nhìn ra sau, nhưng chẳng thấy ai. Người áo xám quỷ bí kia cũng đã biến mất.
Phong Lâm Tam Điểu cùng môn hạ đi vào con đường ở giữa, chợt thấy cửa của một thạch thất hé mở, ánh sáng lạ ngời ngời hắt ra.
Phương Thiên Lý vui vẻ: – Xem ra chúng ta đã đi đúng đường!
Hắn bước tới trước cửa nhìn vào. Trong thạch thất có bốn cỗ quan tài mở nắp, bên trong là kỳ trân dị bảo, lóng lánh sáng ngời dưới ánh đèn xanh.
Phong Lâm Tam Điểu tuy là hạng giàu có trong võ lâm, nhưng cũng chưa từng thấy nhiều trân bảo như vậy. Bọn môn hạ thì sửng sốt, ngây ngô đứng nhìn, rồi cùng thét lên sung sướng, chạy tới vơ lấy ngọc châu.
Nhưng vừa chạm vào thì trân bảo đột nhiên vỡ vụn, từ trong bắn ra một loại nước bọt, văng lên người, lên tay, lên mặt đám môn hạ đệ tử của Phong Lâm Tam Điểu. Da thịt bị nước bọt bắn trúng nóng lên như bị lửa đốt, bọn chúng kêu thảm rồi ngã nhào xuống đất. Nước bọt đó bắn vào áo quần hay da thịt, tất cả đều bị rữa nát trong nháy mắt. Đám người nọ đau đớn lăn lộn trên đất, toàn thân co giật thật thảm thương. Phong Lâm Tam Điểu tuy lòng đau như cắt, nhưng lại sợ bị trúng nước độc, nên không dám đưa tay chạm vào đám đệ tử. Bọn người đáng thương giẫy giụa từng hồi, kêu la thống thiết. Sau một trận run rẩy kịch liệt, họ thẳng đơ không cử động, những thân xác kia vẫn tiếp tục rữa nát đến tận xương. Bấy nhiêu nam tử cường tráng, trong thoáng chốc đã hoá thành một đống xương trắng.
Phương Thiên Lý kinh hoàng: – Thật độc… thật là độc…
Một tiếng động vang lên, cánh cửa sau lưng họ đã đóng chặt.
Lại nói về Thẩm Lãng, Chu Thất Thất, và Hoa Nhị Tiên.
Sau cửa đá, trong bóng tối cách thước cũng không thấy mặt người, Thẩm Lãng vẫn giữ chặt cổ tay Hoa Nhị Tiên.
Chu Thất Thất nhón gót ôm cổ chàng, yêu kiều áp sát mặt vào má chàng thở nhẹ: – Cũng tốt!
Hoa Nhị Tiên cười nhạt: – Sắp chết tới nơi, ‘tốt’ cái gì?
Chu Thất Thất mơ màng: – Cùng chàng thắm thiết trong bóng tối dày đặc này, chết cũng tốt chứ sao.
Nàng ghé sát tai Thẩm Lãng thì thầm: – Em không muốn có người thứ ba bên mình lúc này, anh… anh thả bà ta đi.
Thẩm Lãng tặc lưỡi: – Tiểu thư! Tuy em muốn chết, nhưng anh sống còn chưa đủ. Anh không thể thả bà.
Chu Thất Thất hậm hực: – Anh… đồ… vô tình vô nghĩa, không hiểu lòng người, chẳng tình tứ lãng mạn, hận anh chết đi được. Em… em muốn cắn chết anh cho rồi.
Hoa Nhị Tiên: – Mau cắn đi, cắn càng nhanh càng tốt.
Thẩm Lãng nắm tay Chu Thất Thất: – Đưa cho anh…
Chu Thất Thất: – Đưa cái gì?
Thẩm Lãng: – Đuốc.
Chu Thất Thất: – Làm gì có.
Thẩm Lãng cười: – Anh thấy em giấu trong ống tay áo, còn dùng khăn trắng gói lại nữa.
Chu Thất Thất dậm chân phụng phịu: – Anh quỷ… Nè, cầm đi.
Lấy cây đuốc đưa cho Thẩm Lãng.
Trong bóng tối, Thẩm Lãng lò mò một tay cầm đuốc đánh lửa.
Ánh đuốc soi tỏ hai má đỏ bừng của Chu Thất Thất, sóng mắt long lanh. Là hận? Là yêu?
Thẩm Lãng cười: – Có lửa là mình đi được rồi. Đi thôi!
Chu Thất Thất: – Ai muốn theo anh!
Dậm chân, xoay người qua hướng khác. Không nhịn được lâu, nàng lén liếc về phía Thẩm Lãng. Chàng đang kéo Hoa Nhị Tiên đi.
Chu Thất Thất nghiến răng, lớn tiếng: – Được, anh mặc kệ em, anh cứ đi đi. Em… em ở lại chết ở đây.
Thẩm Lãng chẳng nhìn lại, chỉ tủm tỉm cười: – Em cẩn thận cái người sau lưng đó, đừng để hắn…
Chu Thất Thất hét lớn, chạy vội tới, đấm nhẹ lên lưng chàng: – Anh đáng chết, đánh chết anh!
Tuy nàng vẫn lằng nhằng… “chẳng theo anh”, nhưng chân thì bước ngay sát bên chàng.
Ba người đi được một đoạn, thấy một cánh cửa bên đường hé mở, phía trong có một quan tài. Trên nắp quan tài có ngọn đèn le lói.
Chu Thất Thất: – Chẳng lẽ nơi này có người, em muốn vào nhìn thử.
Nàng dợm chân định bước vào.
Thẩm Lãng quát: – Không được vào!
Chu Thất Thất: – Tại sao? Em muốn…
Thẩm Lãng thở dài ngắt lời: – Tiểu thư! Em không nhận ra đây là cái bẫy sao? Em mà bước qua cửa, nó sẽ đóng lại lập tức.
Chu Thất Thất mở to mắt nhìn quanh quất, rồi bật cười: – Anh thật thông minh!
Ba người tới trước một ngã ba. Một cánh tay đẫm máu nằm ở giữa đường, ngón trỏ chỉ về con đường bên trái. Xương trắng tản mạn trên con đường bên phải.
Chu Thất Thất nheo mắt: – Mình đi đường ở giữa?
Thẩm Lãng suy tư khẽ nói: – Sách xưa có nói… ‘thực là hư, hư là thực’. Con đường bên phải có vẻ hung hiểm, nhưng thật ra là con đường duy nhất dẫn đến trung tâm ngôi mộ này. Con đường ở giữa dứt khoát không đi được.
Chu Thất Thất: – Sao bên ngoài có tới tám cửa?
Thẩm Lãng: – Bây giờ anh đã nhận ra, tám cánh cửa bên ngoài chỉ là nghi binh. Tuy là tám cửa mở ra tám con đường khác nhau, nhưng thật sự chỉ cùng một dạng, cùng dẫn đến trung tâm ngôi mộ. Trên mỗi con đường, sẽ có nhiều ngã rẽ và cạm bẫy khác nhau. Đường nào cũng vậy, chỉ cần ta tránh những bẫy rập là có thể đến được trung tâm, chỗ bí mật sau cùng.
Hoa Nhị Tiên cười khinh miệt: – Hoa Mộc Tiên làm việc rất cẩn thận, các ngươi sẽ chẳng bao giờ tìm ra cái bí mật của hắn. Trở ra đi thôi, cần gì phải chịu chết?
Thẩm Lãng không để ý đến bà, thậm chí chẳng nhìn bà.
Bỗng Chu Thất Thất reo lên: – Chúng ta nhất định đi đúng đường.
Theo hướng tay nàng chỉ, ánh sáng rực rỡ chiếu ra từ một thạch thất, bên trong có mấy chiếc quan tài chứa đầy kỳ trân dị bảo.
Hoa Nhị Tiên biến sắc. Chu Thất Thất dù sinh trưởng nơi nhà hào phú, vẫn chỉ là một cô gái trẻ, khó tránh vui thích khi thấy châu báu nhiều như vậy, nàng muốn cầm từng món lên ngắm nhìn. Nhưng nàng vừa đưa tay ra, Thẩm Lãng đã vội vàng kéo lại.
Chu Thất Thất ngạc nhiên: – Sao vậy?
Thẩm Lãng lớn tiếng: – Em sinh trưởng nơi nhà hào phú, chẳng lẽ không nghĩ ra làm gì có thứ châu ngọc rực sáng thế kia? Đây nhất định là bẫy rập. Nếu em muốn sống ra khỏi nơi này, chớ đụng tay đụng chân vào bất kỳ thứ gì.
Chu Thất Thất cắn môi: – Được rồi, em nghe lời anh.
Hoa Nhị Tiên cười chế nhạo: – Ngươi cũng thật thông minh. Đây là một trong những độc chiêu của đại ca. Những thứ bảo ngọc này có chứa kịch độc, chạm vào là chết không toàn thây. Nhưng ngươi cũng đừng quá đắc ý. Hoa Mộc Tiên xưa nay khéo tay lắm kế. Ngươi tránh được ngón này, chưa chắc tránh được ngón khác. Hắn còn biết bao kế hiểm đang chờ ngươi. Chi bằng thả ta, khi hắn thấy ta may ra bỏ qua cho các người.
Bà nói thao thao bất tuyệt, Thẩm Lãng không ừ chẳng hử. Đường đi càng lúc càng thêm nhiều ngã quanh. Bỗng một thân ảnh lướt từ vách đá bên trái qua phải rồi mất dạng. Cùng lúc ba vệt sáng theo gió bay thẳng đến bọn Thẩm Lãng.
Không phải ai cũng có thể đỡ được ám khí bắn ra trong bí đạo dài âm u, Thẩm Lãng lại chỉ giơ tay lên khoa một đường cong, cả ba ám khí kia lọt vào trong ống tay áo của chàng như bị một sức hút vô hình.
Chu Thất Thất vừa sợ vừa phục. Sau khi lấy lại bình tĩnh, nàng nhận ra ba ám khí này là những mũi tên chừng chín tấc, dưới ánh lửa óng a óng ánh.
Chu Thất Thất lạnh người: – Tên! Đây chính là… là tên lạnh của tử thần?
Thẩm Lãng xé vạt áo lót tay rút từng cây tên ra quan sát. Dù qua lớp vải, chàng vẫn cảm giác lạnh thấu xương, tuy mặt không đổi sắc, nhưng lòng đầy kinh dị. Chàng cầm mấy mũi tên chăm chú nhìn tới nhìn lui mấy lần, hai hàng lông mày chợt giãn ra, ngửa mặt cười dài: – Thì ra là như vậy!
Chu Thất Thất cũng vỗ tay cười: – Thì ra là như vậy! Cung của tử thần bắn ra loại tên quỷ này. Tưởng đâu là kỳ diệu lắm, ai ngờ chỉ thế này.
Loáng thoáng có tiếng hát thê lương truyền tới từ khúc quanh… “Trăng tàn soi cổ mộ, đêm tử thần bắn cung, đốt đèn tìm tên lạnh, tan vào máu trong tim.”
Tiếng hát tràn đầy quỷ ý, lần này Thẩm Lãng nghe qua, liền bật cười hăng hắc: – Cái gì quỷ… cái gì tên… chẳng qua mấy cây tên này làm bằng băng đá mà thôi.
Tên lạnh từ cung của tử thần thật ra là nước đá ngưng kết lại, thêm vào nội lực thâm hậu có thể phóng thẳng vào tim, gặp máu nóng lập tức tan hoà vào máu, chả trách sao không tìm ra ám khí.
Chu Thất Thất vừa cười vừa thở ra: – Hay cho cái người nghĩ ra cái trò này, nếu không khám phá ra, thật cũng bị hắn doạ chết. Nhưng nếu không phải giữa trời đông giá rét, hắn cũng chẳng giở được trò này.
Thẩm Lãng: – Em đừng coi thường trò đơn giản này. Thật ra đây không chỉ là tên lạnh, mà còn là tên độc, cực độc. Khi tên hoà vào máu trong tim, sẽ theo đường máu chạy thẳng đến tứ chi, khiến chất độc phát tán nhanh hơn, lấy mạng người ngay lập tức.
Chàng ném mạnh ba cái “tên quỷ” thật xa.
Chu Thất Thất bĩu môi: – Dù sao thì chúng ta đã khám phá ra một bí mật của cổ mộ, rồi sẽ từ từ tìm ra hết ba trò quỷ doạ người. Em cũng tò mò muốn biết họ còn những ngón bịp gì.
Vách đá sau lưng đột nhiên nứt ra một khe nhỏ, từ đó một luồng khói bay ra. Chu Thất Thất chẳng kịp nín hơi, đầu óc quay cuồng, ngã ra ngất xỉu.
(Hết hồi 4)