Mọi người đưa mắt nhìn cô có người tin cũng có người không, Tề Thiên Hoàng vẫn muốn can dự hắn muốn xem rốt cuộc tình hình này là như thế nào.
– Đi, em mau theo anh về –
Một người con trai đi đến nắm tay cô, cô hất tay ra.
– Cô đừng có mà không biết điều – người phụ nữ trung niên nói.
– Các người nói tôi đã đăng ký kết hôn với con trai các người, vậy ngoài tên tôi ra các người biết gì về tôi? – cô hỏi.
– Tất nhiên anh biết, Lý Tiểu Sở con gái của Lý gia trong nhà còn có một người anh trai, đang học năm hai tại trường đại học Quản trị kinh doanh Quốc tế, đây là giấy đăng ký kết hôn, địa chỉ nhà và năm sinh của em, em có muốn anh nói ra không? – chàng trai kia hỏi cô.
Cô nhếch mép nhìn hắn ta, An Huyệt lập tức đứng chắn trước mặt cô dõng dạc nói:
– Sao các người dám điều tra cậu ấy –
– Cô ấy là vợ hợp pháp của tôi, những chuyện này đương nhiên tôi biết – chàng trai kia trả lời.
Thấy không ổn Tề Thiên Hoàng muốn đi đến giúp cô thì bị Hạ Cẩm Chi ngăn lại, cô ta nói nhỏ:
– Tiểu Sở thích nhiều người như vậy, giấy đăng lý kết hôn có lẽ là thật anh đừng xen vào cẩn thận họ lại làm khó anh –
Tề Thiên Hoàng nghe Hạ Cẩm Chi nói cũng có lý nên cũng dừng lại tiếp tục xem.
– Tôi là vợ anh vậy anh có biết ngoài cha mẹ ruột của tôi ra tôi còn có thêm cha mẹ nuôi hay không? Cha mẹ nuôi của tôi làm nghề gì thế? – cô hỏi.
– Cha! mẹ nuôi của em! không phải em không có cha mẹ nuôi – hắn ta ấp úng.
– Không, tôi có cha mẹ nuôi.
Cha nuôi tôi làm cảnh sát, mẹ nuôi tôi làm luật sư, thông tin mà người kia đưa cho các người cũng thiếu đấy chứ.
Sao nào? Muốn đi đếm lịch lắm rồi à? Tôi giúp các người một tay nhé? – cô nói.
Bọn họ hoảng sợ lập tức bỏ chạy, Tề Thiên Hoàng nhanh chóng bắt lấy họ, người dân xung quanh cũng giúp một tay.
Cảnh sát đi theo cô và An Huyệt nhanh chóng gọi công an tuần tra gần đó đến áp giải ba người lừa đảo kia đi.
Người dân cũng đã biết được đầy là chiêu trò mới của bọn lừa đảo cũng đồng cảm và cảm thấy may mắn thay cô.
Vì cô biết bên cạnh cô còn có cảnh sát ngầm và cô biết võ nên mới xử lý như thế, chứ cô là người dân bình thường chắc cũng rất mất sức với bọn lừa đảo này.
Cô nhìn Hạ Cẩm Chi cười khẩy đưa mắt nhìn ra một hướng khác, nói:
– Giả tạo –
Hạ Cẩm Chi đưa mắt nhìn cô, ả hận là không thể gi3t chết cô ngay bây giờ.
Mọi người tiếp tục lên xe trở về nhà, cô và An Huyệt cuối cùng cũng đã an toàn về đến nhà.
Cô và An Huyệt vào nhà cô dựa lưng vào ghế cầm cốc nước uống một hơi.
– Chuyện vừa rồi hình như là Hạ Cẩm Chi gây ra – An Huyệt nói.
– Không phải cô ta thì còn ai – cô trả lời.
– Cô ta thật giả tạo – An Huyệt nói.
– Cứ mặc kệ cô ta, những chuyện xấu mà cô ta làm cũng có ngày bị bại lộ – cô đáp.
Đột nhiên bên ngoài có người nhấn chuông, cô đứng dậy mở cửa.
– Thưa Lý tiểu thư, thiếu gia của tôi Thẩm Hoắc Nam có gửi đồ cho tiểu thư –
Một người đàn ông mặc vest vô cùng cung kính nói chuyện với cô.
– À! cảm ơn, cứ đưa cho tôi – cô trả lời.
Người đàn ông đưa cho cô một hộp quà rồi rời đi, An Huyệt chạy đến đỡ tiếp cho cô, nói:
– Thẩm Hoắc Nam tặng cho cậu thứ gì vậy? Hơi nặng đấy –
– Không biết nữa, miễn có tặng là được rồi – cô cười tươi trả lời.
Hai cô nàng ôm hộp quà lên phòng, cô hí hửng lấy kéo khui hộp quà.
Bên trong được những hạt xốp đủ màu sắc, cô bắt đầu lấy đồ trong hộp ra.
An Huyệt phải há hốc miệng vì những thứ Thẩm Hoắc Nam tặng, một bộ trang điểm, sản phẩm dưỡng da, balo, túi xách, quần áo, một chiếc đầm cùng bộ với đôi giày, vòng cổ, vòng tay, gấu bông, đồng hồ, phụ kiện cho tóc.
An Huyệt cầm lấy bộ đầm và giày ở trong một hộp quà riêng lên, gương mặt kinh ngạc nói với cô:
– Tiểu Sở đây là chiếc đầm và đôi giày sản xuất giới hạn đó, trời ơi, anh ta chơi lớn vậy sao? –
– Thật sao? Sản phẩm có giới hạn à? – cô hỏi.
– Đúng vậy – An Huyệt trả lời chắc nịch.
Cô hạnh phúc chết mất! Không ngờ anh lại tặng nhiều quà đến thế.
Nhưng cô nào biết, Thẩm lão gia đã cho người giám sát anh khi anh đi mua, chị họ anh cũng đi theo để gợi ý cho anh mua.
– Tớ ngưỡng mộ cậu thật đó Tiểu Sở – An Huyệt nói.
– Muốn thì tớ gọi cho anh trai tớ mua – cô chăm chọc.
– Cậu! dám chọc tớ – An Huyệt đỏ mặt.
– Alo, anh trai ơi An Huyệt rất thích mĩ phẩm, đồ dưỡng da, quần áo, balo túi xách anh mua cho cậu ấy đi – cô giả vờ gọi cho Lý Phong.
– Lý Tiểu Sở đừng chọc tớ nữa – An Huyệt giật lấy điện thoại cô.
– An Huyệt đỏ mặt rồi kìa – cô vẫn chăm chọc.
An Huyệt giận dỗi quay sang hướng khác, cô bật cười rồi nói:
– Thôi không chọc cậu nữa, cậu xuống dưới chuẩn bị nấu ăn đi tớ dọn đồ rồi xuống phụ cậu –
An Huyệt vẫn không nhìn cô mà đi xuống lầu, cô phì cười rồi dọn dẹp quà của anh vào tủ cất.
” Thẩm Hoắc Nam anh khiến tôi ngày càng si mê anh rồi đấy “